Editor: Shi Shann
🍑🍑🍑
Trên đường chạy đến phòng y tế, rất nhiều lần Chu Duệ suýt chút nữa vấp ngã, cuối cùng vẫn loạng choạng đến phòng y tế an toàn.
Vừa vào cửa cô đã thấy bác sĩ đang bôi thuốc cho Trang Úy, Trang Úy đang ngồi trên ghế gần cửa nhất, hai chân tùy ý duỗi thẳng đặt trên mặt đất, nửa người trên ngồi thẳng, cúi đầu nhăn mày không biết đang suy nghĩ gì, bác sĩ bôi thuốc vào vết thương trên mày cậu.
Chu Duệ bước tới, lúc này Trang Úy mới ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực thoáng qua một tia ngạc nhiên.
“Cúi đầu.” Bác sĩ ấn đỉnh đầu cậu xuống.
“Mau, cúi đầu.” Chu Duệ cũng phụ họa theo, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng vì vận động quá sức.
Trang Úy ngoan ngoãn cúi đầu, cong môi.
“Sao lại đánh nhau với người khác?” Giọng nói của Chu Duệ có chút nghẹn ngào, giọng điệu mềm mại, tựa như gió xuân, nhẹ nhàng bay bổng.
Trang Úy nghĩ, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu trong nhiều ngày qua, cô vẫn đáng yêu như vậy.
“Cậu như vậy, chú Trang sẽ không vui.” Chu Duệ nói tiếp.
Không biết Trang Úy đang nghĩ gì, không đáp lời cô.
Bác sĩ đang làm bước kết thúc, rút băng gạc đắp lên cho cậu: “Bạn học, bạn gái hỏi sao cậu không trả lời?”
“Cậu ta thiếu đánh.” Giọng nói Trang Úy lạnh lùng, không có độ ấm.
Chu Duệ bị lời nói của anh làm phân tâm, không có ý định làm rõ lời của bác sĩ.
Nữ bác sĩ cảm thấy học sinh này mặc dù đẹp trai nhưng thật kiêu căng, khinh thường hừ một tiếng, xử lý vết thương xong, cô gật đầu với Chu Duệ đang sốt ruột đứng chờ bên cạnh.
“Tôi còn phải đi băng bó cho người khác, học sinh các em thật không biết giúp tôi bớt phiền phức…” Bác sĩ đi đến vén tấm rèm lên.
Uông Tông đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, Chu Duệ kinh ngạc, bác sĩ cũng kinh ngạc.
Thương thế của Uông Tông nặng hơn Trang Úy rất nhiều, khóe miệng và xương gò má đều có xu hướng rỉ máu.
“Sao lại là em? Không phải khoảng thời gian trước vừa đến đây nằm sao?" Bác sĩ hỏi trước.
Uông Tông ngẩng đầu nhìn thấy Chu Duệ đang đứng bên cạnh Trang Úy, mặt cậu tối sầm, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trang Úy, cậu lại có chút sợ hãi mà co rúm lại, cúi đầu không nhìn hai người nữa.
Bác sĩ kéo rèm lên, định chừa một khoảng không gian cho đôi vợ chồng trẻ bên ngoài.
Chu Duệ hỏi Trang Úy: “Cậu đánh nhau với Uông Tông?”
Trang Úy ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đạm mạc, gật đầu.
“Vì sao?” Chu Duệ hoảng loạn muốn biết chân tướng, Trang Úy nói cậu ta thiếu đánh, vì sao.
“Cậu muốn biết?” Trang Úy lộ ra một ý cười khinh miệt.
“Ừ.” Chu Duệ lập tức trả lời.
“Ra đây, tôi nói cho cậu.” Trang Úy đứng dậy trước, bước chân rất nhanh.
Trước khi Chu Duệ rời đi, cô quay đầu lại nhìn phía sau tấm rèm, lại thấy Trang Úy sải bước, cô không do dự nữa mà trực tiếp đi theo.
Trang Úy đi đến bãi đỗ xe phía sau toàn nhà khu dạy học, còn chưa đến thời gian tan học, ở đây gần như không có người, nơi Trang Úy chọn nằm ở một góc, ánh mặt trời bị toàn nhà dạy học chặn lại, chỉ còn lại một nơi u ám.
Chu Duệ ở phía sau vất vả đi theo, rốt cuộc cũng thấy cậu dừng bước, cô bước nhanh đến gần, điều chỉnh hô hấp.
“Chu Duệ, mình hỏi cậu cái này trước.” Trang Úy quay đầu lại.
Chu Duệ gật đầu, ý bảo cậu nói. Mặc dù miếng gạc màu trắng che đi đôi lông mày đẹp của cậu nhưng nó cũng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khác của cậu.
“Sao cậu với Uông Tông lại ở bên nhau?”
“… Cậu ấy tỏ tình với mình, mình cảm thấy có thể thử… Cho nên đồng ý.” Tiếng nói của Chu Duệ càng ngày càng nhỏ, dáng vẻ không tự tin.
Trang Úy hít sâu một hơi sau khi nghe xong lời này của cô, cậu bình tĩnh hỏi: “Cứ tỏ tình là cậu sẽ đồng ý sao? Cậu biết người ta thế nào không?”
Cậu muốn nhíu mày, vết thương trên lông mày cũng bị ảnh hưởng, không phải đau bình thường, nhưng vẫn xót.
Chu Duệ bị thái độ hung dữ của cậu làm thẹn quá hóa giận, tức giận nói: “Mình đồng ý hay không cũng là chuyện của mình, người ta cũng tốt, đối xử với mình rất tốt!”
Trang Úy tức giận đến mức máu trong người như muốn chảy ngược: “Có phải người nào tỏ tình cậu cũng đồng ý không?"
“Đúng vậy.” Chu Duệ tức giận, nói lời chọc tức cậu.
“Mình thích cậu.” Trang Úy vừa nói xong, một tay cậu nắm lấy eo cô, ép cơ thể cô dán sát vào mình, sau đó một tay nâng cằm cô lên, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Chu Duệ còn chưa kịp làm rõ lời nói của Trang Úy, cô đã bị giam cầm trong lòng anh, miệng cũng bị anh hàm chứa, nam sinh trước mắt gần như phát điên thậm chí còn muốn dùng đầu lưỡi để cạy hàm răng cô ra.
Sau khi phản ứng lại, cô cố gắng thoát ra, nhưng vô ích.
Cô lo lắng đến mức nước mắt trào ra, muốn rơi lại không rơi được mà đọng trên khóe mắt.
Dù Trang Úy nhìn thấy nhưng cậu không có ý định dừng lại.
Cậu đã từng ôm cô rất lỏng lẻo, rồi cô đã bỏ chạy.
Bây giờ cậu đã học được một bài học.
Cậu liếʍ môi cô từng chút một, sau đó nặng nề mυ"ŧ vào, bá đạo đưa hơi thở của mình cho cô gái nhỏ xinh trong lòng.
Trong lòng tràn ngập sự xấu hổ và bất bình, Chu Duệ chỉ cảm thấy như vậy.
Cô nức nở ra tiếng, cũng không dám mở miệng mắng cậu, cô sợ mình vừa nói, đầu lưỡi Trang Úy sẽ với vào.
Trang Úy ngừng lại, không hôn cô nữa.
Cô gái trong lòng thở hổn hển, cái miệng nhỏ bị cắn đến sưng đỏ, khóe mắt chứa giọt nước mắt chưa khô.
Đột nhiên, Trang Úy nhớ đến lời Uông Tông vừa nói trên sân bóng, bụng dưới thắt lại.
Cậu đột nhiên cảm thấy Chu Duệ khóc thành dạng này trông cũng rất đẹp, không đúng, chỉ có bị cậu bắt nạt thành dạng này mới đẹp.
Chu Duệ thấy cậu mất tập trung, lập tức thoát khỏi cái ôm của cậu, tưởng tượng mình giống nhân vật nữ chính trong phim truyền hình bị nam chính hành hung, sẽ tát hai cái vào mặt cậu, nhưng nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, cô vẫn bỏ cuộc.
Sau khi nhanh chóng giẫm mạnh vào chân cậu hai lần, cô lại bỏ chạy như có một con sói đang đuổi theo mình.
•
Cuối cùng cũng tỏ tình.
Miệng cô ăn ngon quá.
Sao Uông Tông xứng được?
Trong đầu Trang Úy chỉ có ba câu này.
•
Triệu Tình thấy khóe miệng Chu Duệ sưng đỏ, dáng vẻ lại như vừa khóc, không khỏi bát quái một chút: “Cậu thấy dáng vẻ bị thương của Trang Úy nên vô cùng đau lòng, sau đó khóc, sau đó Trang Úy đau lòng rồi hôn cậu?”
“Không phải!” Đầu óc Chu Duệ rối bời, cô còn chưa tiêu hóa được ba chữ Trang Úy nói.
“Thích, nhất định thế.” Triệu Tình nhỏ giọng nói.
Chu Duệ không có ý định để ý đến cô, cắn nắp bút, suy nghĩ lung tung.
Sau khi trải qua việc này.
Cô biết được một vài tin tức.
Trang Úy thích cô.
Trang Úy và Uông Tông đánh nhau.
Trang Úy cưỡng hôn mình hai lần.
Cảm xúc ảo não đột nhiên tràn ngập tâm trí cô. Hai lần, Chu Duệ, sao cô lại ngu như vậy, bị một người cưỡng hôn hai lần, lại cùng sử dụng một phương pháp?
Kết nối các việc lại với nhau chính là, Trang Úy thích cô, sau đó ghen tuông hoặc vì lý do nào đó nên cậu đánh nhau với Uông Tông.
Aizz, vấn đề quan trọng đó là Trang Úy thích mình.
Sao cậu lại thích cô? Hai người là thanh mai trúc mã, nhưng quan hệ vẫn luôn thuần khiết. Không, gần đây bắt đầu trở nên không thuần khiết, cậu còn hôn cô hai lần.
Chu Duệ tự hỏi chính mình, cô có thích Trang Úy không?
Câu trả lời trong tiềm thức là không thích. Mặc dù Trang Úy lớn lên trông rất đẹp, nhưng cô đã nhìn mười mấy năm, sớm đã có khả năng miễn dịch, cô cảm thấy… không có cảm giác gì.
Trong lòng cô lại tự hỏi chính mình, cô thích Uông Tông sao?
Khá thích.
Cô thích Trang Úy hơn hay Uông Tông hơn?
Trang Úy, thích Trang Úy hơn.
Cô bị câu trả lời của mình làm hoảng sợ, căn bản đó đơn giản chỉ là một sự nhầm lẫn. Rõ ràng cô không thích Trang Úy, vì sao lại so thích Uông Tông hơn hay thích Trang Úy hơn?
Sau một lúc suy nghĩ, cô nhận định rằng đó là vì Trang Úy và cô cùng nhau lớn lên, cô quen với anh, không phải thích.
Nhưng sau này, cô phải đối mặt với Trang Úy như thế nào? Cô lại rơi vào tâm trạng phiền muộn.
•
Trước khi Trang Úy đi ngủ, trước mắt cậu là Chu Duệ bị cậu hôn đến mức chảy nước mắt, cái chạm mềm mại trên miệng vẫn còn in rõ trong đầu cậu, cô bị nụ hôn của cậu làm khó thở sẽ hừ nhẹ hai tiếng.
Nhớ đến điều gì đó, ánh mắt mềm mại của cậu lại trở nên thâm trầm.
Vào buổi chiều tại sân bóng.
Có lẽ Uông Tông thấy Trang Úy đang nghỉ ngơi bên cạnh, như cố tình khoác loác gân cổ khoe khoang với bạn mình: “Bạn gái mình chân vừa thon vừa dài, ngực còn lớn, dáng người rất chuẩn.”
Nhóm bạn chỉ nghĩ cậu ta đang nói chuyện hài thô tục, Uông Tông làm gì có bạn gái, nhưng họ vẫn theo lời nói của cậu ta mà trêu chọc: “Ai da, ngực lớn, mấu chốt là có mềm hay không.”
Bọn họ không biết Uông Tông có bạn gái hay không, nhưng Trang Úy thì biết.
Cậu ném chai nước trong tay, đi về phía Uông Tông, hùng hổ đánh cậu ta.
Uông Tông không ngờ cậu sẽ động thủ, vốn dĩ cậu ta chỉ muốn Trang Úy tự biết đúng vị trí của mình, nhân tiện giải tỏa sự tức giận trong lòng mình, khiến cậu khó chịu, ai ngờ cậu lại xông lên đánh mình.
Sau một hồi choáng váng, cậu ta bị đấm hai lần, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng đánh trả.
Thân hình trẻ trung lại tràn đầy năng lượng xô xát với nhau, mọi người xung quanh đều bị dọa ngây người vì cuộc chiến bất ngờ. Họ tiến lên tách hai người ra, ai mà biết được Trang Úy - cậu học sinh giỏi cả trường đều biết giống như phát điên, thế nào cậu cũng không chịu buông tay.
•
Trang Úy đè Chu Duệ chỉ mặc nội y màu hồng nhạt, bàn tay cậu nắm hai tay cô lại, đè lêи đỉиɦ đầu cô, hơi thở dồn dập: “Chu Duệ…”
Chu Duệ thở dốc, bộ ngực no đủ không ngừng phập phồng, thỉnh thoảng lại chạm đến ngực Trang Úy: “Hả?” Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt.
“Anh thích em.” Trang Úy khẽ hôn lên mắt cô.
“Em cũng thích anh.” Chu Duệ lẩm bẩm.
“Em nói lại lần nữa.” Trang Úy hôn xuống, môi hôn lên chóp mũi cô, cằm cô, xương quai xanh của cô…
“Em thích anh.” Giọng Chu Duệ hơi run.
“Nói lại lần nữa.” Cậu hôn lên nhũ thịt trắng nõn, mềm mại, môi cậu không ngừng di chuyển trên đó.
“Em… Thích anh.” Lời Chu Duệ nói đã không rõ.
“Lặp lại lần nữa.” Trang Úy mυ"ŧ mạnh vào nhũ thịt mang theo vị ngọt của cô, cậu vừa lòng khi thấy trên bầu ngực trắng nõn xuất hiện một vết đỏ, ký hiệu cậu để lại trên người cô.
“Em thích anh, Chu Duệ thích Trang Úy, Chu Duệ mãi mãi thích Trang Úy, Chu Duệ chỉ thích Trang Úy, Chu Duệ muốn cùng Trang Úy mãi mãi ở bên nhau…”
“Thật ngoan.” Trang Úy cười nhẹ ra tiếng, rất vừa lòng.
“Có thể chứ?” Trang Úy ngẩng đầu hỏi cô, cằm chỉ về hướng nội y vướng víu.
“Có thể.” Chu Duệ trả lời.
Trang Úy cởi dây áo của cô trước, sau đó cởi khuy cài cho cô, thậm chí Chu Duệ còn ưỡn ngực để cậu có thể dễ dàng đưa tay ra sau cởi khuy áo.
Nhũ thịt sữa đào ngọt ngào xuất hiện ở trước mắt cậu, quả anh đào bên trên run rẩy, giống như đang mời gọi cậu.
Trang Úy cảm thấy vô cùng xinh đẹp, cậu nóng lòng muốn ngậm lấy quả anh đào này vào trong miệng, nhưng vẫn nhịn, cậu ngập mừng mυ"ŧ một cái, cơ thể Chu Duệ lập tức run lên.
“Có thể không?”
“Có thể.”
Trang Úy há to miệng ngậm lấy, xúc cảm mềm mại khiến máu nóng trong người cậu sôi trào, hạ thể cứng ngắc.
•
Về sau, mỗi lần Trang Úy “Có thể không?” Đều đổi lấy “Có thể.” của Chu Duệ.
“Có thể nhanh hơn không?” Trang Úy dịu dàng hỏi cô.
Cơ thể cô trần trụi, hai chân tách ra, tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ nhét đến nghẹn, tay ôm lấy vòng eo thon thả của Trang Úy, khóe mắt chứa giọt lệ trong suốt: “Có thể.”
…
“Có thể bắn vào bên trong không?”
“Có thể.”
“Có thể làm thêm một lần nữa không?”
“Có thể.”
“Có thể nói yêu anh không?”
“Trang Úy, em yêu anh.”
...
Khi Trang Úy tỉnh lại, qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà đáng lẽ cậu phải bắn vào tiểu huyệt của Chu Duệ trong giấc mộng.
Cậu không chút hoang mang cởi nó ra, đi giặt sạch sẽ.
🍑🍑🍑
7/11/2021
Sắp ở bên nhau rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~