Trong một tuần kế tiếp, chỉ cần Mạc Sậu không phải làm thêm giờ, anh sẽ năng đến Lão Nguyệt Hoa vào buổi tối, đợi ở ngoài nửa tiếng đồng hồ cho đến khi Duyệt Chiêu bước ra, sau đó cùng cô đi bộ về nhà.
Thỉnh thoảng Mạc Sậu sẽ mang theo một ít đồ ăn, đồ uống nóng hoặc là đồ ăn vặt đưa cho cô.
Một lần nọ, Duyệt Chiêu thấy gói bánh quy anh mua rất giòn và ngon, liền hỏi anh đó là bánh gì, sau đó cô đã rất ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời.
Duyệt Chiêu xác nhận lại: “Tên…… tên là Sweet Cookie? Anh chắc chứ?”
Mạc Sậu nói: “Tôi chưa đến mức nhìn nhầm đâu.”
Cô cười nói: “Vậy anh thật biết mua đó, hương vị rất ngon, nhưng đừng lãng phí tiền bạc nữa. Nếu thèm, tôi sẽ tự mua.”
Anh nói: “Có gì đâu, cái này cũng không đắt, tôi mua rồi thì cô cứ ăn đi.”
Ngày hôm sau, anh lại mua cho cô một gói bánh ngọt. Đêm hôm đó, họ vẫn cùng nhau đi bộ về, chậm rãi bước từng bước trên con đường Tiểu Mã.
Từ khi có Mạc Sậu đi cùng, Duyệt Chiêu cảm thấy an toàn hơn khi đi trên con đường này vào ban đêm và không còn nơm nớp lo sợ nữa, lại có thêm một người để trò chuyện nên lúc đi bộ về nhà cũng không còn cảm giác buồn chán.
Đang trò chuyện, Mạc Sậu đột nhiên hỏi Duyệt Chiêu: “Cô đã nghĩ tới đổi công việc chưa? Dễ dàng hơn một chút hoặc là đi làm vào ban ngày.”
Cô nói: “Tạm thời chưa phải lúc. Thật ra thì tôi cũng quen dần, cộng với ông bà chủ quán là những người rất thân thiện khiến tôi có chút không nỡ rời đi.”
Mạc Sậu hỏi: “Trước đây cô đã từng làm công việc tương tự chưa?”
Mặc dù anh chưa từng hỏi cô bao nhiêu tuổi nhưng anh có thể đoán rằng cô đại khái lớn hơn anh một, hai tuổi. Nếu học đại học thì chắc hẳn cô đã tốt nghiệp, nếu không thì có khả năng cô đã đi làm được mấy năm, nhưng anh cảm thấy cô không giống với người đã đi làm được nhiều năm.
Duyệt Chiêu nói đại khái: “Trước đây tôi làm việc trong một công ty, phụ trách về mặt hậu cần.”
Cô cũng không nói cho anh biết rằng mình đã bắt đầu với tư cách là một người quản lý, điều này không công bằng với những người khác.
Duyệt Chiêu cũng là bất đắc dĩ: “Lúc đó ở công ty, tôi tự nhận là mình làm rất tốt nhưng ông chủ vẫn không hài lòng, nên trong cơn giận tôi đã từ chức. Về phần công việc bán thời gian hiện tại là do tôi thực sự muốn rèn luyện sức khỏe bản thân và xem liệu mình có thể chịu đựng được khổ cực hay không.”
Nói xong, Duyệt Chiêu liền nhìn về phía Mạc Sậu: “Còn anh? Tại sao lại chọn tạm dừng việc học? Sau này anh sẽ trở về học tiếp sao?”
Anh nói với cô: “Có một số lý do cá nhân. Còn chuyện tương lai, tạm thời tôi không thể nói trước được.”
Cô hỏi thêm một câu: “Vậy bố mẹ anh đều ủng hộ cho lựa chọn đó chứ?”
Mạc Sậu nói: “Thành thật mà nói, họ vẫn chưa biết. Tôi vốn định nói cho họ sau khi đưa ra quyết định, nhưng nhất thời không biết phải nói như thế nào. Vì vậy mới kéo dài tới bây giờ. Nhưng họ đã cho tôi rất nhiều sự tự do từ khi tôi còn nhỏ, họ chưa từng đòi hỏi tôi bất cứ điều gì, thậm chí nếu biết, họ cũng sẽ không mắng tôi.”
Duyệt Chiêu nói với vẻ hâm mộ: “Bọn họ đều tôn trọng suy nghĩ của anh sao?”
Anh quay đầu lại nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Bố tôi là một bác sĩ ngoại khoa, còn mẹ tôi là kỹ sư nghiên cứu về điện tự động hóa. Nghe tên hai nghề này, cô có thể biết bọn họ bận rộn như thế nào rồi. Hầu hết các buổi họp phụ huynh của tôi từ nhỏ đến lớn, họ đều vắng mặt, các giáo viên cũng lấy làm quen. Họ không quản chặt tôi, cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, để tôi tự tung tự tác.”
Cô cười: “Tự tung tự tác là sao?”
Mạc Sậu cho biết: “Tôi mua đồ ăn, quần áo và những thứ tôi thích. Họ không cho tôi chơi game, từ tiểu học tôi đã tự mua máy tính, đến cấp hai thì tự học lập trình. Dần dần tôi bắt đầu thiết kế được một số chương trình nhỏ và tìm thấy niềm vui từ chúng.”
Duyệt Chiêu cảm thán: “Vậy thì anh giỏi thật đấy. Anh có phải kiểu người có học lực rất xuất sắc không? Điểm thi đại học của anh là bao nhiêu? Nói ra cho tôi sợ coi.”
Mạc Sậu nói: “Không thể dọa cô rồi, tôi chỉ thi được hơn 600 điểm thôi. Tôi học không đều các môn, chỉ giỏi mấy môn Tự nhiên, Xã hội thì tôi cùi bắp lắm.”
“Vậy công việc hiện tại là sở trường của anh à?” Duyệt Chiêu hỏi.
“Công ty hiện tại của tôi quy mô còn nhỏ, tương lai còn chưa rõ. May mắn thay, ông chủ rất tin tưởng tôi, ông ấy giao cho tôi những hạng mục trọng điểm. Tạm thời tôi không có gì để chỉ trích, không nghĩ đến điều gì khác ngoài việc nghiêm túc hoàn thành công việc.”
Cô thầm nghĩ anh chàng này còn trẻ như vậy, có chỗ thử đao là tốt rồi.
Duyệt Chiêu tò mò hỏi về hạng mục mà anh đang thực hiện, Mạc Sậu nói với cô rằng đó là một game trên điện thoại thuộc thể loại lập nghiệp. Nội dung cụ thể là làm thế nào để nâng cấp thành một ông chủ tốt.
Người chơi thành lập công ty bắt đầu từ hai bàn tay trắng, tuyển dụng nhân viên, mở lương, xác định phạm vi và mục tiêu kinh doanh, chọn địa điểm và xây dựng kho để mua nguyên vật liệu, tính toán lỗ lãi hàng ngày, v.v… Người chơi cần có đầu óc và chiến lược kinh doanh linh hoạt, cũng như các kỹ năng kiến thức nhất định về tài chính, mục tiêu là đứng trong BXH Những doanh nhân xuất sắc. Nếu chơi không tốt bước nào hoặc đứt chuỗi vốn thì phải chơi lại từ đầu.
Duyệt Chiêu nghe miêu tả có vẻ rất thú vị, chủ yếu là vì cô không giỏi chơi game, nếu không cô sẽ thực sự tải về chơi thử.
Bất tri bất giác đã đi đến cuối con đường Tiểu Mã, đề tài cũng tạm dừng. Sau một hồi im lặng, Mạc Sậu hỏi Duyệt Chiêu: “Bình thường cô thích làm gì?”
Cô nói thật: “Hồi còn ở nhà, tôi sẽ tập đàn piano trong hai tiếng khi rảnh rỗi, hoặc chơi đàn tranh, ukulele cũng như vẽ tranh hay viết thư pháp, tất cả đều là hoạt động trong nhà. Các môn thể thao ngoài trời thì không, tôi không biết chơi mấy thứ đó.”
Những nhạc cụ mà Duyệt Chiêu đề cập, Mạc Sậu không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của chúng trong căn nhà thuê của cô ở làng đô thị. Anh chợt nhận ra cô chỉ muốn ở tạm đây một thời gian nên không mang theo gì cả.
Duyệt Chiêu thở dài: “Bây giờ tôi đang làm việc bán thời gian, tôi nhận ra rằng các loại nhạc cụ tôi học hồi nhỏ chẳng giúp ích gì cho bản thân, còn không bằng đăng ký một lớp thể thao, luyện tập chạy cự li dài hay tập nâng cơ gì gì đó, ít nhất là lúc dọn bàn tôi có thể làm thành thạo hơn.”
Trong mắt Mạc Sậu có ý cười, từ sự miêu tả của cô, anh có thể nhận ra Duyệt Chiêu là một cô gái được cha mẹ bảo bọc từ nhỏ.
Thực chất không cần cô nói, anh hẳn cũng đoán ra được. Cô có khí chất nhã nhặn, khi đi đứng luôn thẳng lưng, rất dễ nhìn, điều này là do cô đã tập luyện một loại nhạc cụ nào đó đòi hỏi phải ngồi một chỗ trong khoảng thời gian dài hoặc khiêu vũ khi còn nhỏ. Ngoài ra, tiếng phổ thông của cô rất chuẩn, cách phát âm rõ ràng nhấn nhá từng chữ, tốc độ nói không gấp gáp cũng không chậm, đó có thể là do cô đã được người nhà dạy dỗ ăn nói thế nào cho duyên dáng.
“Bởi vì cãi nhau với cha mẹ nên cô mới dọn ra ngoài ở, đúng không?” Mạc Sậu hỏi cô.
Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ một lát, cũng không định giấu anh nên khẽ gật đầu: “Ừ, chuyện là thế đó.”
Cô vẫn còn hơi do dự, nếu anh tiếp tục truy hỏi lý do cãi nhau là gì, cô có cần nói thật với anh hay không nhưng anh không hỏi tiếp mà đổi chủ đề trong giây lát: “Sau khi chuyển đến đây sống, cô đã đi dạo quanh một vòng chưa?”
Duyệt Chiêu nói: “Xa nhất là đi xem cánh đồng lúa.”
Anh hỏi: “Có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?”
Cô tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng nhất thời chưa có đáp án.
Mạc Sậu gợi ý cho cô: “Ban ngày cô có thể đi dạo quanh đây, phơi nắng nhiều nào đừng ru rú trong nhà.”
Hai người đi bộ về con hẻm, tình cờ gặp Du Đằng vừa trở về sau buổi liên hoan với đồng nghiệp. Nhìn thấy họ, Du Đằng cố gắng nở nụ cười, tiếng cười ngắn và đột ngột, sau đó anh ta nhanh chóng lướt qua họ và chạy về phòng mình.
Duyệt Chiêu có chút xấu hổ, cô luôn cảm thấy lời nói và hành động của người bạn cùng phòng với Mạc Sậu có chút kỳ quặc.
Cô lẳng lặng nhìn về phía Mạc Sậu, anh ghé sát vào cô, nói mà mặt không đổi sắc: “Cô không cần để ý đến cậu ta đâu, cậu ta có đôi lúc không bình thường.”
Chỗ nào không bình thường? Duyệt Chiêu có vẻ kinh ngạc.
“Ý tôi là cậu ta có tâm bệnh.” Mạc Sậu lạnh nhạt giải thích.
Duyệt Chiêu hiểu ra, trong lòng bắt đầu thấy đồng tình với Mạc Sậu, cô không kìm được hỏi nhỏ: “Vậy có khi nào anh cảm thấy không thoải mái khi sống cùng anh ta không?”
Nghe được lời cô nói, Mạc Sậu chỉ cười không đáp, bước chân ngày càng lười biếng, cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi của cô. Nếu đó là sự lựa chọn của riêng anh thì anh sẽ tự gánh chịu, anh cũng không muốn phàn nàn với bất cứ ai.
Không biết có phải do ở quá gần Mạc Sậu hay không mà Duyệt Chiêu ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt trên quần áo anh, thầm nghĩ nếu cô mượn bộ quần áo mà anh vừa mặc thì có lẽ hiện tại hương hoa ấy cũng sẽ vương trên người cô.
Nghĩ đến đây, cô có cảm giác kỳ lạ: Tại sao mình lại có ý tưởng kỳ lạ như vậy?
Trước lúc đi ngủ, Duyệt Chiêu nhận được tin nhắn từ Mạc Sậu:
“Vừa rồi tôi quên không hỏi cô, thứ Bảy này cô có bằng lòng đi dạo cùng tôi không?”
Duyệt Chiêu dường như lại ngửi thấy hương hoa, sau khi cân nhắc, cô khẽ cười và trả lời bằng một chữ: “Ừ.”
Ai ngờ thứ Bảy tuyết lại rơi.
Duyệt Chiêu mặc chiếc áo khoác lót bông đã sờn cũ, bưng một tách hồng trà nóng hổi, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Tuyết rơi như hoa, trong lòng cô có chút tiếc nuối, xem ra thời tiết hôm nay không thích hợp để ra ngoài đi dạo. Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn nghĩ đến thế giới bên ngoài, thậm chí có chút ngứa ngáy trong lòng.
Hôm nay Mạc Sậu được nghỉ, có khi còn phải ngủ lấy lại sức, trái lại Duyệt Chiêu dậy rất sớm. Cô hiểu chuyện không thúc giục anh, chậm rãi uống hết tách trà, uống xong thì đặt cốc xuống, sau đó đi vào phòng tắm.
Không ngờ chẳng bao lâu sau, Mạc Sậu đã tới cửa đưa bữa sáng cho Duyệt Chiêu.
Nghe thấy giọng nói của anh, Duyệt Chiêu vội vàng chạy tới mở cửa sổ, khẽ nghiêng người vươn tay nhận lấy bữa sáng anh mang tới. Khi thấy Mạc Sậu chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, tuyết đang thi nhau rơi trên tóc và vai anh, cô không khỏi cau mày: “Anh cứ mặc thế này đi mua đồ ăn sáng à? Sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Mạc Sậu nhìn cô: “Tôi ngại mặc áo khoác, cũng không cảm thấy lạnh lắm. Mà này, hôm nay cô còn muốn ra ngoài đi dạo không?”
Duyệt Chiêu không nhịn được cười, cảm thấy mình và Mạc Sậu có chút ăn ý, cô gật đầu rồi nói: “Muốn chứ, tôi đã đồng ý ra ngoài đi dạo, tuyết có rơi thì tôi vẫn đi. Anh về phòng trước đi, ăn sáng xong, tôi sẽ nhắn tin cho anh.”
Anh nói: “Vậy tôi đợi cô.”
Sau khi Duyệt Chiêu ăn sáng xong, cô vào nhà tắm chải đầu. Vừa chải tóc vừa soi gương, cô tỉ mỉ nhìn kỹ bản thân hồi lâu.
Hồi bước vào tuổi dậy thì, cô rất thích soi gương và luôn mang theo một chiếc gương nhỏ bên mình, thậm chí mười phút giải lao giữa giờ học cô còn lấy ra để soi. Năm tháng trôi qua, cô dần trưởng thành và không còn thích soi gương nữa.
Mặc dù những người đã gặp Duyệt Chiêu đều khen ngợi cô vì vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cô thực sự bắt đầu phát mệt với những lời khen ấy rồi, cô nghĩ mình chẳng có gì khác hơn.
Khuôn mặt trong gương hơi khô, Duyệt Chiêu đổ một ít serum vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ lên mặt.
Có cần trang điểm không? Cô thoáng do dự.
Nếu đột ngột trang điểm thì có vẻ hơi cố tình, mình chỉ ra ngoài đi dạo phố chứ không phải đi dự tiệc.Vì vậy, cô chỉ làm các bước chăm sóc da mặt cơ bản, sau đó tô son, màu son cô chọn là màu đỏ rượu vang, khiến tổng thể khuôn mặt của cô trông lộng lẫy hơn ngày thường.
Vậy đi, cô đứng thẳng lưng và mỉm cười với bản thân trong gương.
Duyệt Chiêu cầm ô đi ra ngoài, Mạc Sậu đã đợi cô ở cửa.
Anh đang mặc một chiếc áo trượt tuyết đen trắng cùng một chiếc quần vải thô màu trắng, tuy nhẹ nhàng và đơn giản nhưng trong mắt Duyệt Chiêu, hôm nay trông anh rất phong độ.
Thực ra Mạc Sậu có mặc gì thì cũng không xấu được, Duyệt Chiêu có lòng tin như vậy.
Duyệt Chiêu tự nhiên vẫn mặc chiếc áo lông màu đỏ rượu mà anh cho mượn, dù sao thì hiện tại cô cũng chỉ có một chiếc áo khoác sáng màu.
Cô nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm, mở ô và nhảy vào lớp tuyết rơi đầy thích thú, mỉm cười nói với Mạc Sậu: “Sao anh có nhiều quần áo vậy, chưa thấy mặc lại đồ bao giờ.”
“Lỡ tay mua lố ấy mà.” Mạc Sậu nói.
Duyệt Chiêu dịu dàng gật đầu, thầm nghĩ trùng hợp thật, tôi cũng thường không nghĩ sẽ lỡ tay mua lố như anh.
“Đi thôi.” Cô liếc qua chiếc ô trong tay Mạc Sậu, dặn dò anh: “Anh mau mở ô đi, tuyết rơi lạnh lắm, nếu để chúng rơi lên người sẽ bị ốm đó.”
“Đợi đã, tôi quên lấy một thứ.” Mạc Sậu nhớ ra điều gì, xoay người chạy về phòng, sau đó nhanh chóng trở ra.
Một lúc sau, Mạc Sậu đi ra và đóng cửa lại. Anh đi đến trước mặt Duyệt Chiêu, xòe tay đưa cho cô một chiếc khăn cashmere màu be nhạt: “Cô choàng cái này lên người xem.”
Duyệt Chiêu không ngờ rằng anh quay vào nhà là để đưa chiếc khăn quàng cổ cho mình, cô ngơ ngẩn nhìn anh một lúc.
Đến khi Duyệt Chiêu phản ứng lại, cô mới cầm lấy chiếc khăn, từ từ quấn vòng quanh cổ, nhìn anh rồi nói: “Như vậy ấm hơn nhiều.”
Chiếc khăn cashmere màu be nhạt dày và mềm, được cô quấn đến mức gần như che khuất chóp mũi. Trong thoáng chốc, cô lại ngửi thấy hương hoa, nó còn rõ ràng hơn cả lúc ở trên quần áo anh.
Sao anh ấy có thể thơm đến thế? Mà hương thơm rất tự nhiên và nhu hòa, rõ ràng không phải do xịt thứ gì đó như nước hoa.Cô chợt nghi hoặc.
“Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu quần áo? Cái nào cũng đẹp, tôi thấy mà gato á.” Duyệt Chiêu mở ô, đi theo bên cạnh Mạc Sậu, vui vẻ nói: “Chi bằng anh đi cùng giúp tôi chọn lấy vài bộ quần áo nhé.”
Nghe được lời này, Mạc Sậu quay đầu lại, nhìn thoáng qua ánh mắt sáng ngời của người bên cạnh, nói theo chủ đề của cô: “Vậy bây giờ tôi sẽ cùng cô đi mua quần áo.”
Duyệt Chiêu nói: “Nhưng tôi chỉ mua những thứ có giá cả phải chăng, cũng không muốn đến trung tâm thương mại. Anh có nơi nào thích hợp để đề cử cho tôi không?”
Anh nói: “Tôi nhớ cách đây không xa có một con đường, hình như có mấy cửa hàng thời trang nữ, mở gần trường cấp hai chắc cũng không đắt lắm. Cô có muốn đi xem thử không?”
Cô vui vẻ đồng ý.
Con đường mà Mạc Sậu nhắc đến không quá xa làng đô thị, mất khoảng hai mươi phút đi bộ đến đó, vị trí cụ thể nằm chếch phía đối diện cổng sau của một trường cấp hai. Trên đường có một số cửa hàng quần áo, cửa hàng phụ kiện với phong cách dễ thương, tất cả đều phù hợp với mức tiêu dùng của học sinh sinh viên.
Duyệt Chiêu vừa đi vừa nhìn những chiếc áo khoác mềm mịn và những chiếc túi nhỏ màu sắc sặc sỡ treo trong tủ kính. Nhưng chỉ nhìn một cách lý trí, vì cô biết rằng độ tuổi của mình đã qua giai đoạn mặc những bộ quần áo dễ thương như vậy, nên cô cũng không định bước vào đó.
Đi đến gần cuối đường, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy một cửa hàng thời trang nữ với lối trang trí đơn giản và khung cửa bằng gỗ, Duyệt Chiêu cuối cùng quyết định đi vào xem thử.
Hầu hết quần áo trong cửa hàng đều là hàng chợ, Duyệt Chiêu thầm nghĩ hôm nay không nên kén chọn, dù sao cũng nên mua tạm lấy một bộ, chỉ còn một khoảng thời gian nữa là đến mùa xuân, cô không thể mặc áo khoác nam mỗi ngày.
Khi cô đang chọn quần áo, Mạc Sậu bước đến chiếc ghế sô pha nhỏ đối diện với tấm gương soi toàn thân.
Chiếc ghế sô pha này êm ái mà nhỏ nhắn, rất giống với chiếc ghế cho trẻ nhỏ ngồi đọc sách. Mạc Sậu chưa nhìn kỹ đã ngồi xuống, khoảnh khắc ghế lõm xuống phân nửa mới nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu quan sát kỹ càng, sợ rằng chiếc sô pha nhỏ thật sự sẽ bị sập vì mình.
Liếc thấy cảnh này, Duyệt Chiêu không khỏi bật cười. Ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ, Mạc Sậu cao lớn chân dài, dường như khó mà hoạt động tay chân một cách linh hoạt, đành phải ngồi yên, lấy điện thoại di động ra chơi.
Duyệt Chiêu nhanh chóng chọn ra hai chiếc áo len, một chiếc quần jeans và một chiếc áo khoác cổ lật màu nâu, sau đó trực tiếp đi vào phòng thử đồ.
Khi cô thay xong quần áo và bước ra thì thấy Mạc Sậu ngồi yên lặng trên chiếc sô pha nhỏ, miễn cưỡng chống hai chân lên, cúi đầu nghịch điện thoại di động, ngón tay di chuyển linh hoạt trên màn hình điện thoại, tốc độ tay rất nhanh.
Nghe được âm thanh của nhân viên cửa hàng, Mạc Sậu mới tạm dừng trò chơi và ngước nhìn người con gái đang đứng trước gương. Trùng hợp là Duyệt Chiêu đang đối mặt với chiếc gương, cô vươn tay khéo léo vén chỗ tóc xõa trên vai ra đằng sau, khẽ quay đầu nhìn mình trong gương.
Anh nhìn đăm đăm vào tấm lưng thẳng tắp và vòng eo thon thả của cô, cảm thấy mỗi động tác của cô lúc này đều tràn ngập phong tình.
Duyệt Chiêu nhanh chóng xoay người lại, nhìn Mạc Sậu rồi hỏi: “Anh thấy bộ quần áo này có hợp với tôi không?”
Thứ cô đang mặc là một chiếc áo khoác màu nâu cổ lật, dài đến bắp chân, có đai lưng quanh eo, rất tôn dáng. Lúc này, cô đút hai tay vào túi áo khoác, thướt tha đứng đấy chờ nghe ý kiến từ anh.
Mạc Sậu quan sát một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ cô, cúi xuống nhìn chiếc áo len màu mơ nhạt trên áo ở bên trong áo khoác, lùi lại một bước rồi trả lời thật lòng: “Cô đẹp lắm.”
Duyệt Chiêu cuối cùng cũng xác nhận được rằng mình mặc như vậy là phù hợp.
Cô thường đến trung tâm thương mại khi mua quần áo và chỉ mua ở những thương hiệu mà mình quen thuộc. Kiểu dáng, đường may và chất liệu đều phù hợp với bản thân, và cô không cần phải lo lắng về việc mặc vào có đẹp hay không. Nhưng ở cửa hàng hôm nay, sau khi nhìn thấy hình dạng của một vài bộ quần áo, cô thấy chúng rất cầu kỳ, Duyệt Chiêu không chắc mình mặc lên có đẹp không.
Bây giờ Mạc Sậu đã công nhận, cô có thể yên tâm được rồi.
Một chiếc áo khoác, hai chiếc áo len và một chiếc quần, sau khi giảm giá còn 1500 NDT (~5,08 triệu VND), Duyệt Chiêu đã thanh toán bằng thẻ.
Mua xong quần áo, cả hai cùng bước ra khỏi cửa hàng, Duyệt Chiêu không khỏi cảm khái “Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi”. Mạc Sậu hỏi cô: “Cô không đi xem ở những chỗ khác à?”
“Không cần đâu, tôi đã mua đủ rồi. Hơn nữa phong cách thiết kế của những cửa hàng kia quá dễ thương, tôi của bây giờ đã cách xa chữ dễ thương rồi. Những bộ quần áo đó không còn phù hợp với tôi nữa.” Duyệt Chiêu giơ tay nhấc chiếc túi lớn chất đầy quần áo lên, cảm thấy hôm nay mình đã gặt hái được rất nhiều.
Anh nói: “Thật sao? Nhưng tôi lại thấy khoảng cách giữa cô và đáng yêu gần hơn nhiều so với những gì cô ước tính.”
Giọng điệu của anh quá nghiêm túc, nghe xong Duyệt Chiêu cười ngại: “Tôi già hơn anh đó, anh xem bản thân anh còn không thèm mặc những bộ quần áo cute hột me, huống chi là tôi.”
“Tôi thì khác, tôi không cute nổi.” Mạc Sậu đưa tay, trực tiếp nhấc chiếc túi từ trong tay cô đi, tùy ý phân tích: “Từ khi sinh ra tôi đã thiếu yếu tố khiến người ta cảm thấy dễ thương.”
Duyệt Chiêu chưa kịp phản ứng thì vật nặng trên tay đã nằm trong tay anh, cô thấy bối rối: “Thật sao? Vậy cái yếu tố dễ thương kia chính xác là cái gì?”
Mạc Sậu bình tĩnh nhìn chăm chú vào mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt cười cong cong và nụ cười rạng rỡ của người con gái, thầm nghĩ có quá nhiều đáp án trước mắt, anh không biết cái nào mới chính xác.
Vì vậy, anh dứt khoát bỏ qua câu hỏi của cô, thủng thẳng nói sang chuyện khác: “Cô có lạnh không? Có muốn dùng đồ uống nóng không?”
Nghe vậy Duyệt Chiêu giơ cao ô, ngước mắt ngắm bầu trời tuyết rơi, như thể không có dấu hiệu dừng lại.