Khi hai người họ đi gần đến trước nhà Duyệt Chiêu, Mạt Sậu hỏi cô: “Cô có phải đã bị thương ở đâu không, vì trông cô có vẻ đang rất đau?”
Duyệt Chiêu ngạc nhiên.
Mạt Sậu bình tĩnh nói: “Vừa rồi cô đã cau mày mấy lần, giống như đang chịu đựng đau đớn.”
Duyệt Chiêu cười tự giễu nói: “Anh quan sát kỹ quá. Đúng vậy, ban nãy lúc ở cửa hàng tôi đã bị chuột rút ở cánh tay phải lúc đang chuyển đồ, và nó thực sự rất đau, hiện tại tôi đang không thể nhấc nó lên một cách dễ dàng.”
Mạt Sậu im lặng một lúc sau khi nghe câu trả lời, rồi anh đưa ra một đề nghị: “Hãy để tôi giúp cô chườm mát nó.”
Duyệt Chiêu có chút kinh ngạc, rồi cô khách khí từ chối: “Muộn như vậy , tôi không muốn làm phiền anh.”
Trong màn đêm u tối, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Mạt Sậu tựa như ánh sáng chỉ xuất hiện lúc trăng rằm, anh cất tiếng hỏi cô: “Nếu tôi không nghĩ chuyện này phiền phức chút nào, cô có muốn tôi giúp cô không?”
Duyệt Chiêu nhìn vào mắt anh, trong phút chốc cô đột nhiên sững người. Có lẽ vì một lý do nào đó, cô đã xấu hổ rồi thất thần trước ánh mắt đó của anh trong một thời gian ngắn, hiếm khi cô đã phải nhìn đi chỗ khác thì mới nói chuyện được nghiêm túc: “Đã quá muộn rồi, việc này không tiện cho lắm.”
Sau một lát, Mạt Sậu lại đột nhiên giơ lòng tay ra phủ lên khuỷu tay phải của cô, anh đã cố gắng nhẹ nhàng từ từ nâng cánh tay lên cho đến khi nó ngang tim cô, rồi nói: “Hãy nâng nó lên vị trí này, máu chảy ra từ vết bầm tím sẽ trơn tru hơn.”
Duyệt Chiêu không khỏi cau mày lần nữa.
“Cố gắng chịu đựng một chút.” Mạt Sậu nói.
Giọng nói của anh đã có ý nhẹ nhàng hơn, như thể đang khích lệ một học sinh tiểu học, nhưng Duyệt Chiêu giờ đây đã không còn tâm tư để nhận ra vài sự thay đổi nhỏ nhặt này, cô chỉ trả lời: “Được rồi, tôi sẽ nhịn.”
Mạt Sậu tiếp tục nói: “Khi về đến nhà thì hãy chắc chắn là cô lấy khăn ướt cùng đá rồi tự chườm lạnh, đừng dùng nước nóng, cũng đừng vội bôi dầu thuốc ngay. Đi ngủ sau khi đã chườm lạnh là tốt nhất và ngày mai cô sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.”
Duyệt Chiêu tuy khó hiểu nhưng cảm thấy lời nói của anh cũng rất có lý, bèn gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời anh nói.”
Lúc này đã đến trước nhà, Mạt Sậu rút tay về, xoay người chậm rãi đi về phía còn lại, khi đến trước cửa đột nhiên anh quay đầu lại hét lớn, gọi: “Duyệt Chiêu.”
Nghe thấy tiếng gọi tên mình lại một lần nữa vang lên văng vẳng trong đêm yên tĩnh, nó khá giống như tiếng gọi điểm danh của một giáo viên nam khó tính, Duyệt Chiêu nhanh chóng ngước mắt lên, ánh mắt gần như ngay lập tức chạm nhau với anh.
Sau đó cô rõ ràng nghe thấy anh hỏi: “Số điện thoại của cô là gì?”
Trước khi đi ngủ, Duyệt Chiêu nghe thấy âm thanh nhắc nhở về tin nhắn mới được gửi tới di động của cô, liền cầm lên xem một chút.
[Cô có chườm lạnh không?]
Chỉ với vỏn vẹn mấy chữ, Duyệt Chiêu đã đọc đi đọc lại mấy lần để khẳng định mình không nhìn nhầm, anh đã gửi nó.
Cô cau mày, cảm thấy lời nói của anh đã quá mức thân mật khiến cô mất cảnh giác, giờ đây cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Cô chậm rãi đặt điện thoại xuống, quyết định không trả lời.
Ngày hôm sau, Duyệt Chiêu dậy muộn hơn bình thường, khi mặc quần áo xong, cô thử giơ cánh tay lên, nhưng cánh tay vẫn còn đau nhức, rất khó chịu.
Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Duyệt Chiêu: “Cô không muốn cố gắng nữa.”
Nhưng sau khi cô đã suy nghĩ nghiêm túc thì cảm thấy dù sao cô cũng nhất định phải hoàn thành nó trong vòng một tháng. Nếu không cô sẽ thực sự giống như lời nói của cha mẹ, trở thành một người không thể chịu đựng bất kỳ khó khăn nào.
Duyệt Chiêu ghen tị với Tang Thiến, rõ ràng họ bằng tuổi nhau nhưng Tang Thiến có nhiều ưu điểm hơn cô. Khi Tang Thiến làm những công việc vất vả cô ấy luôn hoàn thành việc đó rất nhanh và gọn gàng. Vào những lúc cô ấy bận rộn, cả khuôn mặt dường như trở rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô ấy luôn nở nụ cười trên môi, và chúng trông ít giả tạo hơn cô rất nhiều.
Duyệt Chiêu không khỏi cảm thấy thất vọng về bản thân. Cô gầy hơn Tang Thiến, tay chân cũng không khỏe khoắn. Sau khi rời khỏi sự bảo vệ của cha mẹ, cô phát hiện ra rằng khi sống một mình ở đâu cũng có những ràng buộc và bất tiện. Duyệt Chiêu cảm thấy mình thật vô dụng.
Cô chậm rãi đi tắm rửa rồi làm bữa sáng. Vừa lấy bánh mì nướng từ trong túi giấy ra, cô nghe thấy có người gọi tên mình bên ngoài cửa sổ. Ngay khi nghe thấy giọng nói cô đã biết đó là ai, đặt bánh mì nướng xuống, bước tới mở cửa sổ và hơi nghiêng người ra ngoài.
Hôm nay Mạt Sậu mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, bên dưới áo khoác là một chiếc áo có cổ thấp màu sáng, anh còn mang theo một chiếc ba lô.
Anh trông cao lớn và tươi tắn, như thể anh là một mặt trời nhỏ khiến cho buổi sáng ẩm ướt ngay lập tức trong lành hơn một chút.
Khi Duyệt Chiêu nhìn anh, Mạt Sậu cũng nhìn cô.
Anh thấy cô vẫn mặc bộ quần áo mùa đông cũ quen thuộc, áo len màu xám nhạt ở bên dưới quần áo cotton. Bởi vì cô nghiêng người ra nên anh nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của cô rũ xuống và những đường cong ẩn dưới mái tóc dài.
Trong chốc lát, anh kiềm chế ham muốn nhìn cô, đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi sau đó đưa cái túi trong tay mình cho cô: “Tôi mua bữa sáng cho cô.”
Ánh mắt Duyệt Chiêu nhìn vào trong túi, chiếc bánh bao chiên nhìn giống như mua tại cửa hàng ăn sáng ở lối vào con hẻm.
Có một hàng người dài xếp hàng tại cửa hàng ăn sáng đó vào mỗi buổi sáng.
Trong lòng cô có chút xấu hổ khi nhận lấy, nhưng hình như còn xấu hổ hơn nếu từ chối bữa sáng của người đã rất vất vả xếp hàng từ sáng sớm để mua. Vì vậy cô đưa tay ra nhận lấy và nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh, đúng lúc tôi vẫn chưa ăn sáng.”
Mạt Sậu cười, hỏi: “Tối hôm qua cô có chườm lạnh lên cánh tay trước khi đi ngủ không?”
Mạt Sậu không hỏi cô có làm theo lời anh không nữa, mặc định rằng cô có ý thức tự biết mình cần phải làm gì.
Duyệt Chiêu gật đầu nói: “Ừm, tôi có chườm lạnh mười phút, nó có một chút tác dụng.”
Mạt Sậu nhìn cô: “Bây giờ cô còn đau không?”
Duyệt Chiêu nói: “Vẫn còn đau, nhưng không nghiêm trọng như hôm qua.”
Mạt Sậu nói: “Sau hai mươi tư giờ, cô có thể thoa dầu thuốc, thỉnh thoảng có thể thử xoay khớp, chú ý nghỉ ngơi thì vết thương sẽ nhanh hết đau.”
Duyệt Chiêu mỉm cười gật đầu biểu hiện rằng anh nói đúng.
Bầu không khí có phần lúng túng.
Nhưng ánh mắt Mạt Sậu vẫn không rời khỏi mặt cô, anh nói tiếp: “Sao tối nay cô không xin nghỉ?”
Duyệt Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là chuyện riêng của tôi”.
Mạt Sậu nghe thấy cô nói như vậy thì không nói thêm gì nữa.
Mạt Sậu đi làm, Duyệt Chiêu mở túi ra, thấy tám chiếc bánh bao chiên và một cốc sữa đậu nành chà là đỏ. Bánh bao chiên có mùi rất thơm, cô nhấp một ngụm sữa đậu nành ấm, sau đó bắt đầu chậm rãi ăn bánh bao chiên. Khi cắn một miếng, cô phát hiện nó chứa đầy tôm.
Cô không thể không nghĩ đến bữa sáng thịnh soạn do dì Trương làm ở nhà, đó là một bát canh phi lê cá gừng, một bát cháo thịt cùng với một giỏ bánh bao tôm được gói bằng tay vào mỗi thứ hai
Duyệt Chiêu vừa đói bụng vừa nhớ lại, cuối cùng cũng ăn xong sáu cái bánh bao chiên, cô cảm thấy rất no.
Cô mở điện thoại ra, thấy trên màn hình vẫn còn tin nhắn của Mạt Sậu.
Có phải cô đã liên lạc với anh quá thường xuyên không? Vào lúc này cô bỗng nghĩ đến điều đó.
Bây giờ cô không thể tự bảo vệ mình, cô cũng không có kế hoạch yêu đương lúc này, liệu việc thường xuyên tiếp xúc với một người khác giới có phù hợp không?