Giường của cô là do Tang Thiến mua cho, vẫn còn rất mới, vừa nãy Mạt Sậu đã giúp kê ga giường rồi, cả cái vỏ gối thêu hình hoa thược dược, cũng do Mạt Sậu l*иg vào ruột gối giúp cô.
Tất cả đều có hương thơm và ấm áp, thậm chí còn có một chút ngọt ngào, làm cho Duyệt Chiêu cảm thấy rất thoải mái.
Duyệt Chiêu nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Bất cứ chuyện gì đều có ưu và nhược điểm. Câu nói này quả thật không sai.
Duyệt Chiêu chuyển đến ở cùng với Tang Thiến, nơi đây rất gần với Lão Nguyệt Hoa, đi đến đây mất khoảng mười phút, khó khăn duy nhất chính là việc gặp mặt Mạt Sậu trở nên rất khó khăn.
Bây giờ Mạt Sậu cũng không sống ở trong khu ổ chuột ấy nữa rồi , nếu như phải tăng ca, thời gian trở về từ công ty sẽ rất muộn, cho nên việc đến gặp Duyệt Chiêu cũng trở nên rất bất tiện. Và dĩ nhiên, Duyệt Chiêu cũng không đồng ý anh mỗi ngày đều phải tất bật đi đi về về như thế.
Mạt Sậu đối với tình huống này dần dần có chút oán trách, ở đầu dây điện thoại bên kia nói với cô: “Tại sao anh lại không được đến gặp em ?”
Duyệt Chiêu nghe thấy sự mất kiên nhẫn xen lẫn một chút sự nũng nịu trong giọng nói của anh, cô kiên nhẫn dỗ dành anh: “ Chỉ là em lo anh quá mệt thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới đáp: “Nhưng mà anh muốn mỗi ngày đều được gặp em .”
Duyệt Chiêu an ủi anh: “Cứ coi như chúng ta đang yêu xa đi, có những người yêu xa, vài tháng cũng không gặp nhau lần nào.”
“Chúng ta lại không phải là yêu xa.’’ Thanh âm của Mạt Sậu có chút chán nản, lẩm bẩm nói một câu: “Chị ơi, em muốn gặp chị!’’
Duyệt Chiêu tưởng mình nghe nhầm, ngừng lại hỏi anh: “Anh vừa gọi em là gì cơ ?’’
“Cái gì cơ?” Mạt Sậu không hiểu.
Duyệt Chiêu không định để anh trốn tránh, cô hỏi lại: “Em cho anh một cơ hội nữa, anh vừa gọi em là gì?’’
Mạt Sẩu không chịu thừa nhận rằng anh đã gọi cô bằng chị, dù cho cô có dỗ dành anh như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phủ nhận một cách lạnh lùng: “Chắc là em nghe nhầm rồi.”
Duyệt Chiêu thật sự là không còn cách nào khác, đành buộc phải từ bỏ, nhanh chóng đổi chủ đề.
Duyệt Chiêu đem việc này kể lại cho Tang Thiến, cô ấy dựa trên kinh nghiệm của mình mà phân tích rằng: “Em ấy có vẻ là người khá cứng đầu nhỉ, dù có thế nào cũng không chịu mất mặt, hahahahaha..’’
Duyệt Chiêu có chút mù mịt, gọi là chị kỳ cục đến vậy sao ?
Thật ra cô rất muốn nghe anh gọi lại một lần nữa, thỉnh thoảng anh lại dùng giọng điệu đáng yêu quá mức cho phép như vậy để nói chuyện, khiến cho trái tim cô lỡ mất hai nhịp, sau đó lại đập loạn nhịp.
Loại cảm giác kì diệu này khiến cô không tài nào hiểu nổi.
Duyệt Chiêu và Tang Thiến thống nhất đi cùng nhau đến “Lão Nguyệt Hoa” để thông báo với bà chủ về việc họ muốn nghỉ việc, cũng tiện để bà ấy có thể kịp thời tìm người thay thế.
Bà chủ không muốn để họ đi, suy cho cùng họ đều là những cô gái vừa chịu khó lại vừa hiểu chuyện, tìm được người thay thế cũng chưa chắc tìm được những người đáng tin cậy như vậy. Nhưng dù cho có luyến tiếc như thế nào, bà chủ cũng không thể buộc họ ở lại, bà cũng đã sớm hiểu rằng nơi này sẽ không phải là nơi họ ở lại lâu dài.
Vào đêm hôm trước, sau khi kết thúc ca làm, Duyệt Chiêu và Tang Thiến sau khi cùng nhau trở về, Tang Thiến đã đi tắm trước, Duyệt Chiêu ngả lưng xuống sofa nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Mạt Sậu : “Bây giờ em có thể xuống lầu không ?”
Duyệt Chiêu nhăn mày, liếc nhìn thời gian, đã gần nửa đêm rồi, Mạt Sẩu đột nhiên chạy đến dưới nhà cô làm gì ?
Trong lòng Duyệt Chiêu có chút kích động, nhanh chóng cầm điện thoại và chìa khoá mở cửa, từ tầng ba chạy một mạch xuống dưới lầu, rất nhanh liền thấy Mạt Sậu đứng ở trước cửa.
Anh mặc một chiếc áo hoodie và quần tây đen, mái tóc ngắn phất phơ trong gió, nhìn đặc biệt gọn gàng.
Anh xuất hiện như một vì sao trong màn đêm tối, chỉ trong chốc lát ánh sáng ấy đã bao phủ lấy Duyệt Chiêu.
Cô mỉm cười dịu dàng, chìa tay chạm nhẹ vào mái tóc của Mạc Sậu rồi nhìn anh chăm chú: “Muộn thế này rồi mà anh còn đến đây làm gì ?”
“Chỉ là đột nhiên muốn đến gặp em.” Mạt Sậu nói một cách đơn giản.
Duyệt Chiêu bỏ tay xuống, tâm trạng vừa có chút ngọt ngào cũng vừa có chút bất lực : “Tính ra còn chưa đến năm ngày chúng ta không gặp nhau.”
“Năm ngày là quá dài rồi, anh không thể chịu nổi.” Mạt Sậu nắm lấy tay cô, trong lòng anh tự hỏi, anh đã làm thế nào để có thể chịu được việc không gặp người mình yêu vừa thơm lại mềm mại trong năm ngày vừa rồi.
Ngay lúc này, sự buồn bực của anh đã dần biến mất khi tiếp xúc với làn da ấm áp của cô.
Duyệt Chiêu vừa cười vừa nói : “Thế anh cùng em đi dạo xung quanh đây đi.”
Hai người tay trong tay, hướng về phía đông của khu chung cư. Sau khi ra khỏi cửa, đi dọc theo một con đường nhỏ, phía trước là một bồn cây xanh um tùm, vô tình nhìn thấy dưới bồn cây còn có một băng ghế dài, họ liền quyết định đến đấy ngồi một chút.
Duyệt Chiêu mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông mà Tang Thiến tặng cô, vì cô ấy mua một tặng một nên đã tiện tay đưa cho cô một cái để mặc, chất liệu cũng không quá mỏng, cô ấy cảm thấy mặc bộ đồ này vào ban đêm trong tiết trời mùa xuân cực kì thích hợp.
Bộ đồ ngủ có hoạ tiết ô vuông màu hồng nhạt, Mạt Sậu nhìn kỹ thì thấy ở hai bên túi áo của cô còn thêu hai chú thỏ con, điều này không khỏi khiến anh cảm thấy cô mặc bộ đồ này nhìn rất đáng yêu.
Trong ấn tượng của anh, cô rất ít khi mặc những bộ đồ như vậy, trong nháy mắt anh cảm thấy cô trẻ ra vài tuổi.
Duyệt Chiêu cẩn thận nhìn lại bộ quần áo của cô, không tránh khỏi có chút buồn cười.
Mạt Sậu ngước mắt lên, ánh mắt đầy ngẫm nghĩ ngắm nhìn cô: “Chỉ mới vài ngày không gặp thôi, mà sao em lại trở nên đáng yêu như thế này rồi ?”
Duyệt Chiêu thanh minh: “Đây là Thiến Thiến mua được ở trên mạng, mua một tặng một, cô ấy lấy bộ màu tím rồi tặng em bộ đồ hồng này.”
Mạt Sậu không để ý đến lời giải thích của cô khi cô nói rằng Không phải là cô mua nó, anh cười nhẹ một tiếng rồi nói rằng: “Em mặc bộ đồ này nhìn rất đẹp , lần sau có thể mua thử một bộ giống như vậy về mặc.”
Duyệt Chiêu nghe anh khen mà lòng ngập tràn ngọt ngào, nhìn dáng vẻ anh tuấn của anh, cô lại không nhịn được đưa tay ra xoa đầu anh.
Mạt Sậu ngồi yên để cho cô xoa đầu mình, đợi khi cô rút tay về, anh kéo cả người cô vào trong lòng, chóp mũi kề lên tóc cô, chậm rãi nói: “Hay là em dọn ra ngoài, chúng ta tìm một nơi mới để sống cùng nhau nhé ?”
Duyệt Chiêu nghe anh nói vậy liền ngẩn người, nghĩ một lát liền nói: “Chuyển đi chuyển lại rất phiền phức, tạm thời em chưa muốn chuyển.”
Mạt Sậu hỏi tiếp: “Có phải là em không muốn sống cùng anh không ?”
Duyệt Chiêu dựa sát vào lòng anh, trong lòng nghĩ quả thật cô chưa chuẩn bị tốt để đến sống cùng với anh.
Từ nhỏ đến lớn, La Thanh Doanh, mẹ của Duyệt Chiêu luôn coi thường việc sống chung trước hôn nhân. Mặc dù cô hiểu rằng quan điểm của mẹ quá cực đoan, nhưng khi nghe lời giảng giải, giảng thích của mẹ, cô cũng dần dần cho rằng sống chung với bạn trai trước kết hôn là một việc cần phải rất thận trọng.
Trong màn đêm, Mạt Sậu ôm cô vào lòng rồi nói: “Em sợ anh lợi dụng em sao ?”
Cô hỏi vặn lại một câu: “Lẽ nào anh thật sự định lợi dụng em sao ?”
Mạt Sậu do dự một chút rồi nói: “Anh chỉ là muốn mỗi ngày đều được gặp em thôi mà, anh không có ý gì khác đâu.”
Anh nói một cách rất nghiêm túc, cô không thể không tin anh, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng cô chưa sẵn sàng sống chung với anh, điều này khiến cô phải lắng nghe cảm xúc trong lòng mình, không thể để anh chi phối được.
Mặc dù cô cảm thấy bộ dạng anh bây giờ có chút đáng thương, vậy mà chỉ vì muốn đến gặp cô, tối muộn như vậy rồi đến ngủ cũng không yên giấc, khăng khăng chạy đến gặp cô.