Cứ như vậy, một tiếng rưỡi trước, Du Đằng vẫn là một người vui vẻ, tự cho rằng bản thân cao ngạo. Có thể hốt cả mỹ nhân và món của hồi môn dồi dào. Ai ngờ scandal xấu xa của anh ta lại bị vạch trần nhanh như vậy. Bây giờ Du Đằng chẳng có còn gì trong tay nữa.
Du Đằng đơn thuần là không thể chịu đựng được sự thay đổi đột ngột của vận mệnh. Anh ta gần như chán nản ngồi trên đường tự ngẫm. Sau khi đủ loại cảm xúc tuôn trào, anh ta rõ ràng cảm nhận được bản thân rất ghét Duyệt Chiêu, người phụ nữ có trái tim cứng như đá này.
Duyệt Chiêu hoảng sợ khi nhìn thấy Du Đằng hung hăng xông vào nhà. Cô muốn lấy thứ gì đó để xua đuổi anh ta, nhưng Du Đằng không cho cô thời gian. Trong nháy mắt anh ta tiến lại rất gần, nắm lấy cổ tay Duyệt Chiêu, vô lý nói: “Cô đang tìm cái gì? Điện thoại di động? Có muốn báo cho Mạt Sậu giúp không? Tôi nói cho cô biết, cho dù anh ấy có quay lại, cô cũng phải đưa cho tôi một lời giải thích. Tại sao cô, một người phụ nữ, lại nhỏ mọn và nói ra những lời vô trách nhiệm trước mặt bạn gái của tôi như vậy? Chẳng lẽ cô đã sớm chán ghét tôi rồi sao?”
Cổ tay của Duyệt Chiêu bị Du Đằng nắm giữ, khuôn mặt đỏ bừng của anh ta rất gần. Và anh ta đang nói một cách rõ lớn tiếng, lỗ tai Duyệt Chiêu như bị ù đi và cô chỉ muốn thoát khỏi anh ta ngay lập tức.
Du Đằng bộc lộ cảm xúc điên cuồng, gần như hét vào mặt Duyệt Chiêu: "Sao cô lại muốn tôi lấy lòng cô? Chỉ vì cô xinh đẹp thôi sao? Cô cho rằng mình có giá trị gì sao? Một cô gái đi làm phục vụ bàn thì ai mà thích cô? Cô cho rằng nam nhân đều là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ bọn họ đều bị mê hoặc bởi thân thể của cô chắc?”
Duyệt Chiêu quay mặt đi, tránh nước bọt của anh ta bắn vào. Cô chật vật giãy dụa, không muốn nghe anh ta nữa nói gì nữa.
“Haha, tôi đoán là cô có rất nhiều kinh nghiệm. Cô đã từng bị nhiều kẻ ngốc như vậy chơi phải không? Chỉ có Mạt Sậu, người cực kỳ ngu ngốc, vẫn cho rằng cô là người đoàng hoàng…”
Du Đằng xoa cổ hưng phấn nói ra những lời đê tiện. Đột nhiên, một bên mặt anh ta bị tát mạnh đến mức suýt chút nữa Du Đẳng cắn phải lưỡi.
Duyệt Chiêu nhìn thẳng vào khuôn mặt xấu xí trước mặt và chửi: “Giữ miệng anh cho sạch sẽ đi!”
“Sao cô dám đánh tôi?” Lần đầu tiên bị một người phụ nữ đánh, lòng kiêu hãnh của Du Đằng không thể chịu nổi, trong đầu anh ta không có suy nghĩ nào khác ngoài việc “đánh trả”.
Anh ta điên tiết đến mức lao thẳng về phía Duyệt Chiêu. Duyệt Chiêu ngay lập tức bị đẩy ngã xuống và phần sau đầu của cô bị đập thẳng xuống sàn.
Du Đằng đưa tay túm tóc cô, liên tục hét lên: “Sao cô dám đánh tôi? Sao cô dám đánh tôi?”
Duyệt Chiêu cảm nhận được cơn đau âm ỉ. Cô giương mắt nhìn bóng dáng tên Du Đằng đang tấn công cô. Cô phát ra những hơi thở nặng nề, cả người đều có ảo giác rằng mình sắp bị nhấn chìm.
Cô cảm thấy rất khó thở và da đầu bị kéo ra rất đau đớn.
Đang lúc cô đang cố lấy lại tinh thần vì sợ hãi, Duyệt Chiêu đưa tay nắm lấy chân ghế cách đó không xa. Sau lại phát hiện cổ tay Du Đằng trong nháy mắt đã bị cánh tay ai đó kéo bật về phía sau.
Duyệt Chiêu cuối cùng cũng tìm được chút không khí trong lành và rút tay lại trong cơn sợ hãi.
Trong mắt Du Đằng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Anh ta khó khăn quay người lại thì phát hiện là Mạt Sậu, Adrenaline trong não nhanh chóng tăng cao, theo bản năng muốn đánh trả.
Nhưng Mạt Sậu nhanh hơn một bước, khi Du Đằng quay người lại, anh liên tiếp đấm vào mặt anh ta hai phát. Khiến Du Đằng kêu lên đau đớn, sau đó anh ta bị đá mạnh vào khớp gối rồi khuỵu xuống.
Mạt Sậu nhanh chóng cúi xuống, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Du Đằng và đẩy mạnh anh ta ra sau.
Sức mạnh của Mạt Sậu khiến Du Đằng tưởng tượng rằng anh ta có thể bị con thú điên trước mặt ném ra ngoài cửa sổ.
Du Đằng bị Mạt Sậu thô bạo ép vào tường, quàng tay qua cổ anh, lạnh lùng hỏi: “Mày muốn làm gì cô ấy?”
Mạt Sậu khi đang đi trong ngõ nhỏ thì nghe thấy tiếng động từ nhà Duyệt Chiêu, anh vừa bước vào nhà đã nhìn thấy một cảnh tượng trực tiếp khiến anh nổi cơn thịnh nộ, Du Đằng đẩy Duyệt Chiêu ngã xuống đất.
Du Đằng lo lắng nói: “Tên điên này! Thả tao ra ngay! Hãy hỏi cô ta những gì cô ta đã nói sau lưng tao!”
Đôi mắt của Mạt Sậu giống như một tảng đá đóng băng. Trong góc, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Du Đằng, người đã nhận ra sự nguy hiểm của cơn khát máu trong mắt Mạt Sậu. Nhờ vậy mà anh ta đột nhiên tỉnh rượu hơn một nửa.
Giây tiếp theo, cánh tay của Mạt Sậu ấn chặt xuống cổ Du Đằng hơn nữa.
“Buông ra!” Du Đằng thở dốc, đầu tóc rối bù, cố gắng thốt ra tiếng nói: “Mày cho rằng tao muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ta sao? Đừng lo lắng, tao không đói bằng mày…”
Lời còn chưa dứt, Du Đằng đã nhận thêm một cú đấm sấm sét vào xương gò má.
Duyệt Chiêu nghe được tiếng khớp ngón tay của Mạt Sậu co rút, trong lòng run lên.
Du Đằng ho dữ dội, nước dãi chảy ra từ miệng.
Duyệt Chiêu nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạt Sậu, bình tĩnh khuyên nhủ: “Em không sao, anh để hắn ta đi đi!” Mạt Sậu vẫn bất động, giống như một pho tượng lạnh lùng, chỉ khẽ cau mày.
Duyệt Chiêu đưa tay kéo cánh tay đang đè lên cổ Du Đằng của Mạt Sậu.
Mạt Sậu đột nhiên buông ra, Du Đằng ngay lập tức ngồi xuống sàn, ho khan một lúc. Sau đó anh ta mệt mỏi ngước mắt lên, hướng ánh mắt về phía Mạt Sậu, giễu cợt nói: “Ha, chuyện đó, hóa ra chuyện đó là sự thật. Mày đã đánh một người trong trường và ra ngoài gây rối sau đó bị đuổi học! Đồ lưu manh chết tiệt!”
Duyệt Chiêu đã phải ôm lấy eo Mạt Sậu giữ anh lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về Du Đằng.
Du Đằng khó khăn đứng lên, thở hổn hển nói: “Hai người các người thật là giả tạo, một người giả vờ vô tội, một người rõ ràng là tham lam thân thể người khác mà không ngừng giả vờ! Ha, mày nghĩ mày là một người anh hùng cứu mỹ nhân? Mày đang nghĩ đẹp quá đó! Mày có đạo đức giả quá không? Nhìn mày thôi là mệt rồi, tao sẽ không ở lại chỗ này nữa để hai đồ khốn các người được vui vẻ!”
Du Đằng vừa nhổ nước bọt xuống sàn vừa nói.
Duyệt Chiêu ôm chặt lấy Mạt Sậu để ổn định cảm xúc của cả hai.
Du Đằng giơ ngón giữa về phía Mạt Sậu, khinh thường nói: “Đều là đàn ông, mày phải giả vờ làm gì! Thừa nhận đi, tất cả những gì mày có thể nghĩ đến là làm thế nào để quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô ta!”
Trong nháy mắt ngón tay của Mạt Sậu cử động thật mạnh, Duyệt Chiêu kịp thời nhận ra, cô ôm anh chặt hơn và nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Tại sao anh lại quan tâm đến sinh vật đơn bào* đó làm gì? Đó không phải lời nói của một người bình thường nữa rồi! Để hắn tiếp tục say khướt phát điên đi, chúng ta coi anh ta như một trò tiêu khiển đi.”
*Sinh vật đơn bào: ý chửi thằng kia không có não, không phải là con người
Du Đằng hưng phấn chửi thêm vài chữ, chẳng hạn như “Trong phòng này không ai được giả vờ cao quý hơn ai cả.” Sau đó anh ta đi vòng qua họ và bước ra khỏi nhà.
Duyệt Chiêu vẫn cứ ôm lấy Mạt Sậu, khi chỉ còn lại cô và anh lại trong phòng, cô vẫn không buông anh ra.
Một lúc sau, Mạt Sậu nói: “Thả anh ra được rồi!”
Duyệt Chiêu nhìn vẻ mặt của anh rồi thì thầm: “Được rồi, nhưng anh phải bình tĩnh lại trước.”
Mạt Sậu không nói gì, Duyệt Chiêu chậm rãi, từng chút, từng chút một thả tay ra và lùi lại một bước để cho anh một khoảng trống.
Mạt Sậu bước tới và hôn thật mạnh lên trán cô.