Buổi tối, Duyệt Chiêu và Mạt Sậu nắm tay nhau đi bộ trên đường về.
Duyệt Chiêu đột nhiên hỏi anh: “Anh có bao giờ nghĩ tới tương lai chúng ta sẽ như thế nào không?”
Mạt Sậu nói: “Anh chưa nghĩ đến điều đó.”
Duyệt Chiêu gật đầu và nghĩ thầm, một chàng trai hai mươi hai tuổi đang ở độ tuổi trẻ trung, có thể kiếm tiền và sống một cuộc sống dựa trên nỗ lực của mình. Anh ấy còn quá sớm để lên kế hoạch chi tiết cho tương lai của cả hai.
Mạt Sậu nắm tay bạn gái của mình và hỏi: "Còn em? Kế hoạch của em là gì?"
Duyệt Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiều nay em đã suy nghĩ rất lâu, em sẽ không tiếp tục làm việc ở nhà hàng nữa.”
Mạt Sậu đợi cô nói tiếp: “Vậy à?”
Duyệt Chiêu quyết định nói sự thật cho Mạt Sậu.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh mình, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt anh, cô chợt cảm thấy muốn nói ra điều gì đó sâu thẳm trong lòng mình.
Vì thế Duyệt Chiêu mở miệng nói cho Mạt Sậu biết hoàn cảnh của cha mẹ mình.
Mạt Sậu không khỏi kinh hãi khi nghe Duyệt Chiêu nói, anh cố gắng xác nhận: “Cha em là doanh nhân ở thành phố lớn, em có gia nghiệp riêng. Nhưng ông ấy cần một người con rể có thể gả vào nhà em để tiếp quản công ty của ông ấy?”
Nghe có vẻ khó tin nhưng không phải là không thể.
Duyệt Chiêu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Mạt Sậu hỏi ngược lại: “Em rõ ràng là con gái của ông ấy, tại sao ông ấy không để em tiếp quản?”
Duyệt Chiêu tự cười nhạo mình: “Bởi vì quan niệm của cha em là như vậy, cha em xuất thân từ một thị trấn nhỏ, tất cả những gì cha em có hôm nay đều là tự tay mình tích lũy từng chút một. Nhưng từ khi cha em còn nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, hơn nữa cha em được học hành rất ít, nỗi ám ảnh cổ hủ sâu sắc không thể thay đổi được. Chẳng hạn như cha em vẫn tin rằng đàn ông thông minh hơn phụ nữ và một gia đình kiểu mẫu thì không thể để phụ nữ tiếp quản chuyện làm ăn được. Ngay cả bây giờ, trong thời đại mà điện thoại thông minh trở nên phổ biến và phương tiện truyền thông đang bùng nổ. Chính là như vậy, cha em vẫn còn cổ hủ như vậy đấy.”
Duyệt Chiêu vừa nói vừa nhìn bầu trời đêm. Đã gần ngày mười lăm rồi, trăng hôm nay tròn trông như một chiếc bánh trung thu truyền thống.
Cô cảm thấy thoải mái khi có người mình thích ở bên cạnh, buổi tối có thể cùng trò chuyện với anh ấy.
“Bố mẹ em lần đầu tiên lên thị trấn mua gà, vịt của nông dân rồi bán trong thành phố. Những năm đó, họ vất vả lắm, ba giờ sáng họ phải thức dậy lái xe tải đến chợ trong thành phố, sau đó lại mất ba tiếng rưỡi để đi về. Dù nắng hay mưa, họ chỉ ngủ vài tiếng mỗi ngày để kiếm tiền... Sau này, bố em kể lại. Những ngày tháng đó, cha em rất tự hào về những khó khăn mình đã phải chịu đựng và cảm thấy sau này mọi việc đều dễ dàng hơn. Người duy nhất cha em trách là mẹ em. Sau khoảng thời gian đó sức khỏe của mẹ không được tốt và phải dừng làm việc, phải nghỉ ngơi ở nhà."
Duyệt Chiêu kể cho Mạt Sậu nghe cách cha mẹ cô kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình. Từ bán lẻ đến thành lập công ty, họ đã thay đổi phương thức bán hàng cũ và bước vào phương thức sản xuất hiện đại. Họ hợp tác với nông dân và từng bước khiến công ty trở nên lớn mạnh hơn.
Mạt Sậu có thể nói rằng Duyệt Chiêu đã rất ngưỡng mộ bố mẹ mình.
Duyệt Chiêu nói xong, thái độ rất thẳng thắn nhìn Mạt Sậu: “Nhưng dù em có ngưỡng mộ bọn họ đến đâu, em cũng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, kết hôn với những người em không thích.”
Mạt Sậu mỉm cười, nghiêm túc hỏi: “Em định làm gì?”
Duyệt Chiêu nói: “Em muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói với bọn họ việc ở bên cạnh anh. Nếu bọn họ ủng hộ thì tốt thôi! Nhưng nếu bọn họ phản đối, em cũng sẽ sẵn sàng không nghe theo bọn họ.”
Những gì Duyệt Chiêu nói nằm ngoài sự mong đợi của Mạt Sậu.
Hiện tại, anh không mong đợi cô sẽ nghiêm túc cân nhắc về tương lai của họ và đưa anh vào cuộc sống của cô.
Thấy cô thành thật như vậy nên Mạt Sậu cũng trực tiếp nói với cô: “ Anh sẽ chỉ chọn làm những việc mình thích, cho nên anh đoán rất có thể họ sẽ phản đối.”
Duyệt Chiêu hiểu ý của Mạt Sậu và đã hy vọng rằng anh sẽ không đồng ý với những yêu cầu vô lý của cha mẹ cô vì lợi ích của cô. Hơn nữa, nếu anh thực sự làm điều đó một cách cưỡng ép, có lẽ cô sẽ ít thích anh hơn.
Duyệt Chiêu dịu dàng nói với anh: “Em không cần bạn trai của em vì em mà từ bỏ thứ anh ấy thích.”
Mạt Sậu sửng sốt một chút, đột nhiên anh dùng hết sức lực kéo cô lại, giọng nói kề sát bên tai cô: “Nói lại cho anh biết, đối với em anh là ai?”
“Bạn trai của em.” Duyệt Chiêu trả lời một cách tự nhiên.
Trong lòng Mạt Sậu đột nhiên nóng bừng lên, anh đặt tay lên người cô, chăm chú nhìn cô: “Nói thật, anh có chút đắc ý khi em nói như vậy.”
Anh thực sự có cảm giác được cô chiều chuộng, đó là điều mà trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng được.
Lúc này, anh hiểu rằng anh đang ở trong tương lai của cô, cô luôn cân nhắc cảm xúc của anh và tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Cô cũng sẵn lòng thổ lộ với bố mẹ về việc ở bên anh.
Hồi lâu, Mạt Sậu xác nhận: “Cho dù bố mẹ em phản đối, em vẫn muốn anh chứ?”
Duyệt Chiêu lớn tiếng nói: “Ừ.”
Mạt Sậu cụp mắt xuống, dường như đang tự nói với chính mình: “Mình thực sự giỏi như vậy sao?”
Duyệt Chiêu lại gật đầu, cười hỏi: “Còn anh thì sao? Nếu bố mẹ anh không thích em thì anh sẽ làm thế nào?’
Mạt Sậu không cần suy nghĩ nói: “Em cho rằng hai người họ có thể không thích em sao?”
“Đúng vậy.” Duyệt Chiêu cười nói ngọt ngào. “Thật ra em khá tự tin. Dù sao từ nhỏ, người thân, người lớn, hay thầy cô đều không có ai ghét em.”
Mạt Sậu cúi
đầu dỗ dành cô: “Như vậy em không cần tốn thời gian suy nghĩ về những vấn đề này nữa.”
Ai lại không thích một người đẹp như mặt trăng? Cô luôn lung linh và tỏa sáng ở mọi nơi.
Ban đêm trời có chút se lạnh, Duyệt Chiêu luôn áp sát vào cơ thể của Mạt Sậu, nhưng khi đến đầu ngõ vẫn hắt hơi vài lần.
Mạt Sậu lo cô lại bị cảm nên vào nhà nấu cho cô một bát canh gừng. Sau khi đun sôi xong, anh cho vào bát rồi bưng sang phía đối diện cho Duyệt Chiêu uống. Anh nhìn cô uống hết bát canh gừng, đặt lòng bàn tay lên trán cô liên tục, sau đó lại xoa xoa tay cô cho ấm.
Duyệt Chiêu không khỏi mắc cười khi anh làm ầm ĩ lên.
Mạt Sậu nghiêm túc nói: "Em quên lần trước bị cảm sao? Sắc mặt lúc đó rất tệ, đừng để chuyện này tiếp tục lặp lại."
Lúc này Duyệt Chiêu mới nhớ ra, ngày cô bị cảm cũng là ngày anh đi công tác, cô một mình chịu đựng cơn choáng váng, nó giống như một cơn ác mộng.
Nghĩ đến đây, Duyệt Chiêu không dám coi thường cơn cảm lạnh nữa, cô ngoan ngoãn vâng lời anh.
Mạt Sậu giúp Duyệt Chiêu xoa tay cho ấm, sau đó muốn làm ấm lòng bàn chân của cô, nhưng lần này dù có dỗ dành Duyệt Chiêu thế nào cô cũng không cho anh cởi tất của cô.
Cuối cùng, Mạt Sậu cười ngượng ngùng rồi đứng dậy chào tạm biệt cô: “Anh về trước. Em nghe lời anh rồi đi ngủ ngay.”
Duyệt Chiêu bất đắc dĩ nhìn anh, trợn mắt, yên lặng gật đầu.