Mùi hương cơ thể của cô, hơi thở của cô, cử động vô tình của cô trong lòng anh, lơ đãng lại mờ ám… Anh chống hai tay sang hai bên, cụp mắt không ngừng nhìn cô, cảm thấy mình càng ngày càng khó chịu.
Sớm biết vậy anh sẽ không đưa ra yêu cầu này, không những không thoả mãn cơn thèm, ngược lại càng thống khổ.
Duyệt Chiêu cũng không phát hiện sự thay đổi của Mạt Sậu, không bao lâu sau, cô thế nhưng lại nâng người hôn lên khuôn mặt anh, hôn cằm của anh.
Mạt Sậu: “...”
Cô hẳn là đang muốn khiến anh phát điên đi.
Duyệt Chiêu nằm trong lòng của Mạt Sậu thật lâu, thẳng đến khi cô tự cảm thấy có chút vượt qua rào, mới lưu luyến không rời ngồi dậy, nhìn anh hỏi một câu: “Anh có mệt không?”
“Không mệt.” Mạt Sậu thật tâm nói, chỉ là có một chút không nhịn được bản năng cơ thể.
Duyệt Chiêu nhìn ra đôi mắt nóng bỏng của anh, tò mò hỏi: “Nam nhân các anh sẽ không yếu ớt như vậy chứ, ôm một cái liền cảm giác khó chịu?”
“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh? Em nói em nằm trong lòng anh bao lâu rồi.” Mạt Sậu nhân cơ hội duỗi duỗi đôi chân dài của chính mình, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô. “Nếu anh là một con búp bê không có linh hồn, thì cho dù như thế nào cũng sẽ không có phản ứng.”
Duyệt Chiêu: “...”
Được rồi, cô có chút áy náy .
Mạt Sậu chậm rãi nở nụ cười, khẽ vuốt đầu của cô: “Nhanh đi ngủ đi, để cho anh bình tĩnh chút.”
Anh cũng không thể vào ban đêm thay đổi ý nghĩ, làm ra hành động không trong sáng với cô.
Duyệt Chiêu không có rời đi, mà là hỏi lại một câu: “Anh thật sự rất khó chịu?”
Không cho Mạt Sậu cơ hội trả lời, Duyệt Chiêu bỗng nhiên tiến sát vào anh, ngọt ngào hôn anh một cái và nói bốn chữ “Vất vả cho anh.” Sau đó cô chậm rãi đứng dậy, đi về phòng ngủ .
Cô thế nhưng thật thoải mái, dùng xong liền vứt bừa ra đó
Mạt Sậu ở trong lòng chửi bậy một câu, sau đó nhắm mắt lại, bất đắc dĩ đặt mu bàn tay lên trán.
Lúc trời gần sáng, Duyệt Chiêu tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh từ nhà vệ sinh truyền đến, hình như là Mạt Sậu đã dậy.
Cô vốn định chờ anh đi ra để hỏi xem buổi sáng anh muốn ăn gì, ai ngờ đợi rất lâu, anh còn chưa đi ra.
Duyệt Chiêu dần dần ý thức được có thể Mạt Sậu ở trong phòng vệ sinh làm cái gì, nhất thời có chút thẹn thùng, kéo chăn qua, che lại chóp mũi của chính mình, đôi mắt đảo quanh.
Lại thêm một phút đồng hồ, Duyệt Chiêu ở trong lòng nghi hoặc. Tại sao anh còn chưa đi ra? Cần thời gian dài như vậy? Anh sẽ không bởi vì thời gian quá dài mà ngất xỉu đi ?
Cô mơ hồ nhớ lại trước kia cũng từng có tin tức tương tự, đồng thời cũng có bài viết về một chuyên gia khuyên thanh thiếu niên nên chuyển hướng chú ý, phát triển thói quen sinh hoạt và sở thích đúng đắn, để ý chăm sóc sức khỏe.
Nghĩ đến đây, Duyệt Chiêu có chút lo lắng, không quan tâm đến những chuyện khác, trực tiếp xuống giường, đi dép lê đến nhà vệ sinh.
Đúng lúc Mạt Sậu mở cửa ra, từ nhà vệ sinh đi ra.
Tầm mắt Duyệt Chiêu lặng lẽ rơi vào bàn tay anh để bên cạnh, sau đó nhanh chóng thu hồi, tỏ vẻ chuyện gì cũng không biết, nói thẳng: “Anh tỉnh rồi?”
Mạt Sậu giống như vừa mới tỉnh, ngữ khí còn có chút mơ hồ: “Ừm. Đúng rồi, bữa sáng em muốn ăn cái gì?”
Duyệt Chiêu nói: “Em làm sandwich , anh muốn ăn không?”
Mạt Sậu tỏ vẻ một mình anh có thể làm buổi sáng nhanh thôi, sau đó ôm cô đi đến phòng khách ngồi.
Duyệt Chiêu cẩn thận đi vào buồng vệ sinh, nhìn quanh một vòng, không phát hiện điểm gì khác thường, chỉ còn mùi nước rửa tay thoang thoảng trong không khí.
Cô lại nhìn thùng rác đựng giấy bên cạnh bồn cầu, nhưng nó cũng trống rỗng.
Thật kỳ quái, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Vì cái gì anh lại ở trong buồng vệ sinh lâu như vậy?
Chờ hai người ngồi xuống bàn, mặt đối mặt ăn sandwich, Duyệt Chiêu thật sự không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi anh: “Vừa rồi có phải thân thể anh không thoải mái, cho nên ở buồng vệ sinh đợi trong chốc lát?”
Mạc Sậu nói: “Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh anh vẫn còn buồn ngủ nên liền đứng ở bên cạnh bệ rửa tay ngủ một lát.”
Duyệt Chiêu: “...”
Mạt Sậu giải thích: “Từ nhỏ anh liền dưỡng thành thói quen này, rửa mặt xong mà vẫn buồn ngủ liền đứng bên cạnh chợp mắt một lát.”
Duyệt Chiêu nghẹn họng nhìn trân trối: “Đứng cũng có thể ngủ? Anh cũng tài thật.”
Mạt Sậu nở nụ cười: “Cuộc sống rất mệt, như thế nào cũng đều có thể ngủ.”
Chỉ cần em đừng ôm anh giống như ôm gối ôm là được.
Duyệt Chiêu không nói gì thêm, nghĩ thầm rằng, hóa ra người không bình thường là mình .
Trên đường Mạt Sậu đi đến công ty, gọi mấy cuộc điện thoại cho Vu Đằng, khi đến công ty, điện thoại rốt cuộc kết nối được .
Vu Đằng nghe xong tình huống Mạt Sậu kể trong điện thoại, hạ giọng phẫn nộ nói: “Cô ta chính là bị bệnh thần kinh! Trách tôi nhất thời hồ đồ, rơi vào bẫy của cô ta. Một chuyện lại một chuyện, buổi sáng hôm đó tôi mượn di động cô ta chuyển khoản ba trăm tệ. Hiện tại thế nhưng bắt tôi phải trả cho cô một vạn tệ? Như thế nào? Tiền của cô ta dát kim cương hả? Bị bệnh thần kinh thì về nhà mà uống thuốc! Mạt Sậu, cậu đừng quan tâm cô ta, vài ngày nữa cô ta sẽ yên tĩnh!”
Mạt Sậu lạnh giọng cảnh cáo: “Đêm nay cô ta lại đến trước cửa phòng tôi, tôi liền báo cảnh sát.”
Du Đằng vừa nghe Mạt Sậu nói sẽ báo cảnh sát liền can ngăn anh, nói liên miên cằn nhằn một hồi, cuối cùng đáp ứng sẽ chủ động liên hệ Nhâm Dụ để giải quyết vấn đề.
Du Đằng treo điện thoại, ở cửa công ty đi qua đi lại vài vòng, vắt hết óc nghĩ chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Nếu vẫn trốn tránh Nhâm Dụ, việc này có thể thuận lợi chấm dứt không? Vu Đằng bình tĩnh nghĩ kế sách.
Anh ta không dự đoán được Nhâm Dụ lại điên như vậy, thế nhưng chạy tới phòng của hắn để tìm anh ta, cố tình Mạt Sậu lại là một người bướng bỉnh, lỡ như không chịu nổi liền thật sự báo cảnh sát, Nhâm Dụ sẽ giải thích với cảnh sát như thế nào về chuyện đêm đó?
Nếu cô ta mưu hại anh ta thì sao? Nói dối rằng cô ta không phải là tự nguyện, vậy thì Du Đằng cho dù có trăm cái miệng cũng không cãi được.
Vu Đằng nhớ lại năm đại học năm ba, từng có một cái nam sinh cùng khoá với anh ta chính là bởi vì cùng bạn gái xảy ra loại truyện tương tự, cô bạn gái điên kia liền chạy tới trường học tìm hắn đòi tiền, làm lớn chuyện tới mức tất cả mọi người đều biết… Cuối cùng nam sinh kia bị nữ sinh toàn trường phỉ báng cùng thoá mạ, các nàng thấy hắn ta liền đi đường vòng, trốn hắn ta như trốn một thứ rác rưởi hôi thối.
Nếu anh ta cũng rơi vào kết cục giống nam sinh kia, vậy cũng quá thảm đi. Nghĩ đến điều này, mồ hôi lạnh của Du Đằng theo thái dương chảy xuống.
Huống hồ, một khi có một vết nhơ như vậy, về sau còn có cô gái nào ngoan ngoãn lại có tiền lựa chọn anh ta?
Không bằng dùng tiền giải quyết đi.
Du Đằng cắn chặt răng, mở di động lên, đem Nhâm Dụ kéo ra khỏi danh sách đen.
Du Đằng cuối cùng lựa chọn tiêu tiền vì quan hệ xã hội của chính mình, Nhâm Dụ nhận được tiền liền vui vẻ nhắn ba chữ: “Yêu anh nhất.” Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc .
Du Đằng đêm đó sắc mặt xám xịt trở lại.
Mấy ngày nay anh ta ngủ ở kho hàng của công ty, không tắm rửa cũng không cạo râu, trên người tản ra một cỗ mùi chua không nhẹ.Nhưng Du Đằng lại lười cử động, nằm trên sofa như tổn thương nguyên khí nặng nề, âm thầm tiếc nuối một vạn tệ của bản thân.
Khiến hắn khó chịu chính là, từ khi anh ta vào nhà, Mạt Sậu một câu cũng chưa nói với hắn, trực tiếp coi hắn như không khí.
Tự cảm thấy chột dạ, Vu Đằng không thể ngồi yên, chân trước chân sau đứng dậy, chủ động ngồi cạnh Mạt Sậu, nịnh nọt nói: "Thật có lỗi với cậu bạn tốt à, mấy ngày nay cho cậu thêm phiền toái. Trách tôi bốc đồng, nên mới yêu cô bé kia. Nói đi nói lại, cậu sẽ không vì vậy mà có cái nhìn khác đối với tôi chứ? Tôi là một thanh niên độc thân, ở độ tuổi này khẳng định sẽ có nhu cầu sinh lý, cậu cũng là nam nhân, chắc cậu cũng hiểu cho tôi đi?”
Du Đằng vừa nói vừa định đặt tay lên vai Mạt Sậu, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Đừng chạm vào tôi, quần áo của tôi còn mới”.