Mạt Sậu đã đi làm từ sớm, Duyệt Chiêu một mình đi vào nội thành, đến một phường tơ lụa tìm mua một cái nệm cùng một chiếc chăn mỏng mới.
Cô mua để đề phòng cho tình huống bất ngờ, sợ cô gái tên Nhâm Dụ kia đêm nay lại đến, như vậy thì Mạt Sậu phải đến khách sạn để ngủ nữa. Rõ ràng cô nhìn ra được đêm qua anh ngủ không ngon giấc, quầng thâm mắt anh đã đen đậm hơn.
Nệm và chăn giá cả đều không hề rẻ, nhưng Duyệt Chiêu thanh toán tiền rất sảng khoái, không có cò kè mặc cả.
Ông chủ ghi lại địa chỉ chỗ ở của Duyệt Chiêu, nói đợi lát nữa sẽ phái nhân viên giao hàng tới cho cô.
Vào ban đêm, quả nhiên Nhâm Dụ lại đến ngồi trước cửa, khí thế so với tối hôm qua còn lớn hơn. Cô ta cầm theo ghế dựa xếp gọn cùng một túi đồ ăn vặt to, ngồi thẳng trước cửa, nhàn rỗi cắn hạt dưa.
Duyệt Chiêu thấy thế, gọi Mạt Sậu đến phòng của cô ở, cũng vui vẻ nói rằng cô đã chuẩn bị sẵn nệm và chăn cho anh.
Duyệt Chiêu nói xong liền xoay người đến lấy đệm ngủ đã phơi dưới nắng từ giờ ngọ*, đặt ở trên sàn nhà phòng khách, lại xoay người đi ôm chăn.
*Giờ ngọ: Khoảng thời gian từ 11 giờ đến 13 giờ
“Chờ một chút.” Mạt Sậu đánh gãy hành động với hiệu suất cao của cô, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Em thật sự để cho anh ngủ trong phòng của em?”
“Anh cảm thấy em đang nói đùa sao?” Duyệt Chiêu nở nụ cười, “Phòng ngủ của em tuy đơn sơ nhưng vẫn tốt hơn so với ở khách sạn. Hơn nữa, anh ngủ ở đây, lúc nào em cũng có thể nhìn thấy anh, em cũng an tâm hơn.”
Mạt Sậu cảm thấy cô sắp xếp rất thoả đáng, không hề từ chối.
Một đại nam nhân như anh, ngủ ở đâu cũng được, cùng cô ngủ chung một phòng tất nhiên là tốt nhất, với điều kiện tiên quyết là cô không có cảm giác miễn cưỡng.
Vì thế đêm nay, Mạt Sậu ngủ ở dưới sàn nhà phòng khách của Duyệt Chiêu.
Không biết là có phải vì trong phòng nhiều hơn một người, Duyệt Chiêu cảm thấy tiếng hít thở của Mạt Sậu ngay tại bên tai, cô trằn trọc mãi không ngủ được, bỗng nhiên xốc chăn lên, xuống giường.
Duyệt Chiêu rón rén nhẹ nhàng đi vào phòng khách, tuy rằng động tĩnh rất nhỏ, nhưng Mạt Sậu vẫn là nghe thấy được.
Khi Duyệt Chiêu đến gần anh, phát hiện anh cũng đang trợn tròn mắt, hai tay gối lên gáy, mỉm cười nhìn cô. Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Mạt Sậu hỏi cô: “Lại đây xem anh à?”
Duyệt Chiêu gật gật đầu, tri kỷ khom lưng xuống giúp anh dịch dịch chăn, ôn nhu hỏi: “Anh ngủ ở trên mặt đất có quen không? Có cảm giác lạnh hay không?”
“Không lạnh, nệm em mua rất dày.” Mạt Sậu lưu luyến nhìn khuôn mặt của Duyệt Chiêu, trong màn đêm tối thanh âm của anh trong trẻo và dịu dàng như một ly nước ấm áp: “Kỳ thật em không nhất thiết phải tiêu số tiền này, anh nằm ngủ trực tiếp ở trên sàn nhà cũng được.”
Dù sao hai người đều ngủ không được, Duyệt Chiêu ngồi xổm xuống, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại: “Nhưng em muốn anh được ngủ thoải mái một chút.”
Mạt Sậu dời tầm mắt đi xuống, cảm xúc trong ánh mắt càng trở nên lưu luyến: “Em có phải quan tâm anh nhiều quá rồi không?”
Chỉ vì muốn làm cho anh có thể ngủ thoải mái hơn, cô trực tiếp bỏ ra vài trăm tệ mua một tấm nệm về đây.
"Anh không thích em quan tâm anh a?" Duyệt Chiêu đưa tay gõ gõ cái trán của anh, trêu chọc nói, "Hay là nói, em quan tâm anh, anh lại không vui vẻ đâu?"
Duyệt Chiêu liền di chuyển lại gần bên người Mạt Sậu, mái tóc đen bóng xoã xuống, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ, giống như là một gốc thực vật yên lặng nở rộ lúc ban đêm, tản ra hương thơm thấm vào ruột gan.
“Thật là thơm.” Mạt Sậu bỗng nhiên nói. Duyệt Chiêu nhẹ nhàng vén mái tóc ra sau tai.
Đôi mắt của Mạt Sậu dần trở nên sâu thẳm, không nói tiếng nào dời tầm nhìn xuống thấp hơn, nhìn chằm chằm khe hở trên quần áo của cô một lát, mới chậm chạp nhắc nhở: “Áo ngủ của em chưa cài cúc.”
Duyệt Chiêu cúi đầu vừa vặn nhìn thấy, hai chiếc cúc áo phía trên áo ngủ bị tuột ra.
Cô bắt đầu cài nút, oán trách liếc anh một cái.
Một lát sau Mạt Sậu cũng ngồi dậy, hai tay chống trên nệm, nhìn chằm chằm mặt của cô, nhận thấy được cô có chút thẹn thùng, anh nổi lên cảm giác hứng thú muốn trêu chọc cô, hơi nghiêng người, kề sát vào tai cô hỏi: “Em không phải là muốn nhìn lén anh đấy chứ?”
Duyệt Chiêu phủ nhận, còn nói: “Vì cái gì phải nhìn lén? Em rõ ràng là có thể quang minh chính đại nhìn anh.”
Anh hiện giờ không phải là bạn trai của cô sao, kia cô muốn nhìn anh liền trực tiếp nhìn, đây là lẽ đương nhiên.
Mạt Sậu nhéo nhéo cái mũi của cô, dụ dỗ nói: “Vậy lần sau thời điểm anh tắm rửa liền thông báo cho em để em vào nhìn cho kỹ? Chỉ sợ đến lúc đó em lại không có đủ can đảm.”
Một câu nói đã hạ gục Duyệt Chiêu, làm cô khó có thể chống đỡ.
Mạt Sậu nhìn thấy hết biểu cảm vô tình thất thố của cô, bất đắc dĩ nói: “Không biết tại sao anh cảm thấy gần đây tần suất số lần em thẹn thùng càng ngày càng nhiều.”
Anh mới chỉ quen cô được một thời gian, cô cho anh cảm giác là một người ôn nhu hào phóng, nhã nhặn lịch sự, lại tốt bụng, thật sự cùng bạch nguyệt quang giống nhau, hiện tại có cô trở nên càng dễ thẹn thùng hơn.
Đương nhiên ở trong mắt của anh, dáng vẻ cô thẹn thùng là đương nhiên là rất đáng yêu, tuyệt đối không làm ra vẻ.
“Em cũng không muốn như vậy.” Duyệt Chiêu nhỏ giọng nói. “Nhưng đây là lần đầu tiên em hẹn hò, rất nhiều cảm giác trước kia cũng chưa từng trải qua, cảm thấy thẹn thùng thực bình thường đi? Nếu em kinh nghiệm phong phú, hiện tại liền có thể thành thạo đối phó anh .”
Mạt Sậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nghĩ nghĩ nói: “Nói như vậy cũng đúng vậy. Bất quá, anh cũng rất thích dáng vẻ em không có kinh nghiệm như vậy.”
Duyệt Chiêu nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười, lại lấp lánh không thua gì ánh sao ban đêm.
Mạt Sậu không hề ra vẻ thân sĩ, dùng một tay vỗ nhẹ lên chân của chính mình rồi bảo cô: “Em lại đây cho anh ôm một cái.”
Duyệt Chiêu ngồi xổm tại chỗ cân nhắc nói: “Phải ôm như thế nào á?”
“Thật sự chỉ ôm một cái thôi.” Mạt Sậu nói: “Yên tâm, chúng ta không làm cái khác.”
Duyệt Chiêu vui vẻ đi qua, Mạt Sậu liền đưa tay kéo cô tới, đặt cả người cô ở trên đùi anh. Duyệt Chiêu hô một câu: “Cẩn thận một chút!” Sau đó cô bị anh dễ dàng ôm vào trong lòng.
Duyệt Chiêu cảm giác cái ôm của anh có chút chặt, còn cúi đầu ngửi của tóc của cô, không khỏi nở nụ cười.
Mạt Sậu vốn định nhẹ nhàng ôm cô một lúc, đỡ thèm là tốt rồi, ai ngờ khoảnh khắc vừa chạm vào cô kia, anh đã bị hương thơm dịu dàng của cô làm tâm thần không yên, chỉ theo bản năng ôm chặt nàng.
Ngực cùng bả vai của Mạt Sậu đều rất rộng, Duyệt Chiêu nằm trong lòng anh, cảm giác chính mình như là một con thuyền đánh cá đã tìm được bến đỗ, cảm giác rất là an tâm.
Nhưng sẽ tốt hơn nếu anh không ôm cô chặt như vậy.
Qua nửa nén hương, Duyệt Chiêu mở miệng, giọng nói ôn nhu pha lẫn một tia trách cứ: “Anh hơi buông em một ít đi, em sợ bị anh ôm chặt đến nỗi không thở được.”
Mạt Sậu nghe vậy liền buông tay, lòng bàn tay hạ xuống đặt trên lưng cô xoa xoa nhẹ, hỏi thử: “Như vậy đâu, thoải mái không?”
Duyệt Chiêu cảm nhận một chút, sau đó nói: “Em sẽ thoải mái hơn nếu anh buông cánh tay ra .”
Mạt Sậu không nói gì.
Điều này làm cho anh không biết nên làm như thế nào?
Duyệt Chiêu nở nụ cười, nhớ lại lời bạn cùng phòng đại nói, nhiều khi con gái chỉ muốn được ôm nhẹ nhàng nhưng không còn cách nào khác những người bạn trai luôn giống như gấu có cái ôm thật mạnh bạo.
Hơn mười giây sau, Mạt Sậu buông lỏng tay ra.
Duyệt Chiêu nâng mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh thật tốt.”
Vì thế, cô thuận thế nằm trong lòng anh, vòng tay qua eo anh, nhắm mắt lại, thản nhiên hưởng thụ hơi ấm trong vòng tay anh.
Duyệt Chiêu quả thực coi bạn trai như một chiếc gối ôm, chính mình lại giống như một con con mèo nhỏ mà ỷ lại anh, nhưng đối với Mạt Sậu mà nói điều này tựa như là một bài kiểm tra không hề nhỏ.