Cô ôm anh rồi vùi mặt vào vai anh, nhẹ nhàng đặt hai tay lên lưng có phần to rộng của anh, các ngón tay gần như có thể chạm vào các cơ nhấp nhô sau lưng anh qua lớp áo.
Mạt Sậu đột nhiên siết chặt vòng tay, rồi dễ dàng ôm trọn người trong lòng nhấc lên khỏi mặt đất, một lúc sau mới chịu thả xuống.
Trái tim của Duyệt Chiêu đập rất nhanh, chóp mũi đã dựa rất gần vào cổ anh mà tham lam hít lấy hương thơm trên người anh.
Cô được anh ôm trọn vào lòng, có một loại cảm giác an toàn vững chắc như thể sau này sẽ không còn gặp bất kì mưa gió nào nữa.
Cánh tay của anh vừa rộng rãi vừa ấm áp, điều này khiến cô cảm thấy mình như một chú chim đã tìm thấy nơi trú ẩn để quay về.
Ngay cả khi nơi trú ẩn này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc cô cũng cảm thấy rất hài lòng.
Sau một lúc, Duyệt Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của anh, nghe anh nói: “Thích anh ôm em như vậy.”
Duyệt Chiêu nói: “Thích.”
Mạt Sậu hạ giọng nói: “Vậy sau này ngày nào anh cũng sẽ ôm em như thế nhé.”
Duyệt Chiêu “Ừ.” một tiếng, lúc này cô chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm anh như vậy mãi mãi. Cô dựa gần hơn vào anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh.
Cảm nhận được sự ỷ lại của người trong vòng tay mình, anh lại càng muốn ôm cô chặt hơn một chút nhưng đồng thời lại sợ cô cảm thấy không thoải mái, cánh tay của anh hơi nới lỏng ra.
Không biết bao lâu họ mới tách ra.
Mạt Sậu nhìn người bên cạnh mình, phát hiện cô dưới ánh trăng đẹp một cách lạ thường. Làn da cô hồng hào, mịn màng, không một chút tì vết, đôi mắt long lanh như mặt hồ dưới ánh bình minh tỏa sáng rực rỡ đang phản chiếu bóng hình mình. Chóp mũi thanh tú và hơi nhếch lên giống như một cái móc nhỏ trực tiếp câu hồn của anh đi.
Mùi hương trên người cô vẫn còn đọng lại, quanh quẩn bên anh. Đó là một mùi thơm ngọt vị nhàn nhạt, giống như mùi ẩn dưới làn da cô. Bởi vì thời gian dài tiếp xúc, vương vấn mãi không đi.
Mạt Sậu cảm thấy con tim mình dường như đang tan chảy, những cảm giác mãnh liệt tưởng chừng chỉ trải qua ở tuổi thiếu niên giờ đây lại đang dâng trào cuồn cuộn trong anh.
Anh kéo cô vào lòng mình một lần nữa, rải rác từng nụ hôn nhỏ nhặt lên chóp mũi rồi tới má cô. Đợi đến khi anh nhìn rõ màu hồng sắp chuyển tới đỏ thấu xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của cô, anh mới miễn cưỡng dừng lại.
Cô rất lo lắng. Lo lắng vì anh đã hôn cô rất nhiều hoặc có lẽ vì cảm thấy anh có chút vội vàng.
Vậy thì anh tốt nhất nên hôn chậm một chút, nhẹ nhàng một chút để tránh cô nghĩ anh quá nóng nảy.
Duyệt Chiêu nhìn Mạt Sậu không nói một lời sau đó từ từ nhắm mắt như thể đang che dấu tâm trạng không thể diễn tả được của cô.
“Đừng lo lắng, tôi không phải là người xấu.” Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc dài trên lưng cô.
Vào lúc cô thả lỏng và mỉm cười nhìn anh, anh đã nhẹ nhàng đặt lên đôi môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Mạt Sậu nắm tay Duyệt Chiêu đi rồi vô tình gặp Vu Đằng ở lối vào của con hẻm.
Vu Đằng sắc mặt đỏ bừng, hình như gặp chuyện vui nên đã chủ động chào hỏi họ. Duyệt Chiêu đáp lại một cách lịch sự, Mạt Sậu thì chỉ gật đầu chào hỏi một cách đơn giản.
Vu Đằng vào nhà trước, Mạt Sậu thì ở nhà của Duyệt Chiêu một lúc sau mới quay về.
Mạt Sậu vừa vào cửa, Vu Đằng từ nhà tắm đi ra, vừa dùng khăn lau mái tóc vừa gội xong vừa không nhịn được mà trêu bạn cùng phòng của mình: “Người anh em, cậu và người đẹp ở nhà đối diện đang hẹn hò à? Chà chà xem ra sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ai đó đã có kết quả rồi, bây giờ được như ý nguyện rồi có phải cảm giác thật tuyệt phải không?”
Mạt Sậu ngầm thừa nhận chuyện mình và Duyệt Chiêu hẹn hò, nhưng lại mặc kệ những lời trêu đùa của Vu Đằng.
Vu Đằng phát hiện ra trong mắt Mạt Sậu hiện lên chút vui vẻ không giống thường ngày, trong lòng có chút chua xót.
Nếu như người đẹp ở nhà đối diện không phải chỉ là người làm thuê bình thường, anh ấy đã tự mình ra tay từ lâu, dựa vào kinh nghiệm của anh ấy, còn tới lượt Mạt Sậu sao.
Vu Đằng đi đến tuỳ ý ném chiếc khăn lên bàn, mái tóc vẫn còn rũ xuống tuỳ tiện ngồi xuống ghế sô pha, không nhịn được mà nói: “Không chỉ có mình cậu được đắc ý đâu, chuyện tình cảm của tôi cũng đang tiến triển rất thuận lợi. Dạo này nữ thần hay cười với tôi lắm, đúng là không uổng công tôi ngày nào buổi sáng thì đưa cho cô ấy đồ ăn sáng, trưa thì đặt đồ ăn cho cô ấy, buổi chiều còn chuẩn bị cho cô ấy cà phê và sô cô la. Nhưng nói đi nói lại thì của tôi khó hơn cậu nhiều, những người đàn ông độc thân trong công ty đều đang để mắt tới cô ấy, tất cả đều là tình địch của tôi. Hì hì nhưng may là tôi hiện tại đang là trưởng nhóm tạm thời của dự án trọng điểm trong quý này, mỗi ngày đều có thể đến văn phòng cô ấy 2 lần để báo cáo công việc. Cơ hội giao tiếp với cô ấy trong không gian riêng như vậy không phải ai cũng có được.”
Mạt Sậu lạnh nhạt nhìn Vu Đằng rồi nhận ra dạo này Vu Đằng rất quan tâm đến ngoại hình của mình, ngày gội đầu 2 lần, trước khi ra ngoài đều bôi dầu dưỡng tóc còn xịt nước hoa lên cổ.
Mạt Sậu không có bất kỳ ý kiến gì về điều này, chỉ cần Vu Đằng trước khi ra ngoài không bày bừa ở phòng tắm và phòng khách là được. Nhắc đến ưu điểm của mình, Vu Đằng tay quàng lên ghế số pha, nhắm mắt lại, thoải mái nói rằng: “Với chiều cao 1m82, đôi chân dài quyến rũ này, tôi lập tức có thể đánh bại tên kia. Có 1 thằng nhóc nhỏ hơn cô ấy 6 tuổi, mỗi ngày đều nhét miếng độn giày vào đôi giày da của hắn ta, hôm trước gặp hắn ta trong nhà vệ sinh, tôi đã tận mắt nhìn thấy một nửa miếng lót giày của hắn ta lộ ra ngoài, cười chết mất. Tưởng con gái bị mờ mắt không ra được sao? Thật là phí công vô ích, theo đánh giá của tôi hắn ta chắc chỉ cao khoảng 1m68.”
Vu Đằng tiếp tục nói về các ưu điểm chiều cao của anh ấy, nhớ lại lúc anh ấy còn ở trong đội bóng rổ của trường, có thể nói anh ấy rất được yêu thích, có không ít bạn nữ xếp hàng để đưa nước cho anh ấy.
Anh ấy tự cho mình là một người cao ráo, tay chân đều có cơ bắp, dù không đẹp bằng Mạt Sậu, những cũng được coi là đẹp trai, trong công ty xét về ngoại hình thì anh ấy cũng được nằm trong top 3. Hơn nữa 2 người còn lại cũng đã không còn độc thân nữa, không tạo nên sự cản trở nào, anh ấy cũng được coi là người duy nhất đủ tư cách hái đi bông hoa quý giá kia.
Tuy nhiên từ lúc anh ấy nhắc đến đội bóng rổ Mạt Sậu đã không còn cảm thấy hứng thú và đã về phòng của mình rồi.
Một lúc lâu sau, Vu Đằng mở mắt ra, ngơ ngác phát hiện phòng khách đã không còn ai.
Ngày hôm sau, Duyệt Chiêu đã dậy từ sớm để làm một bữa sáng phong phú với nhiều món ăn như trứng rán, thịt xông khói chiên, bông cải xanh luộc cùng với một bát mì đơn giản đã được rưới sốt dầu mè và rắc một ít hành lá cắt nhỏ, sau đó cô gọi điện cho Mạt Sậu kêu anh qua ăn sáng.
Mạt Sậu vui vẻ ăn hết bữa sáng do Duyệt Chiêu chuẩn bị rồi mới đi làm.
Ban ngày, Duyệt Chiêu cũng rất bận rộn. Đầu tiên cô giặt quần áo, sau đó dọn dẹp nhà cửa rồi cô quyết định đi chợ.
Mấy hôm nay trời đã ấm lên rất nhiều, có vẻ như đã vào mùa xuân rồi, khi ra ngoài chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng là đã đủ ấm rồi. Duyệt Chiêu mặc một chiếu áo khoác có mũ trùm đầu màu be, mặc thêm quần jeans buộc tóc đơn giản là có thể ra ngoài rồi.
Mùa xuân đến, có thể nhận ra các loại rau đã có sự đa dạng hơn như măng xuân, rau muống, xà lách, rau chân vịt, cà tím, củ cải, cà chua bi trông chúng đều rất là tươi mới dù luộc hay xào cũng sẽ rất ngon.
Duyệt Chiêu mua rất nhiều rau, còn có 1 con cá và 1 cân sườn, cá đã được người bán cắt thành từng miếng, cô định sẽ nấu cùng với cà chua còn sườn sẽ nấu cùng củ cải.
Hay là làm sườn om? Mạt Sậu có lẽ thích sườn om hơn, Duyệt Chiêu tỉ mỉ cân nhắc.