Nếu như sớm biết, thói quen vệ sinh của vị bạn cùng phòng này quá kém, thích vạ miệng nghị luận người khác, mỗi lần uống rượu xong đều say mèm, lấy vách tường làm bao cát để đấm bốc… Anh ngày đó tuyệt đối không đáp ứng.
Mạt Sậu dẫn Duyệt Chiêu vào phòng của mình xem, Duyệt Chiêu kinh ngạc phát hiện phòng của anh vô cùng ngăn nắp, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, cô liếc thấy một tủ quần áo sát tường.
“Muốn xem quần áo của anh à?” Mạt Sậu nhận ra ánh mắt không có ý tốt của cô đã rơi vào chiếc tủ quần áo của anh.
Duyệt Chiêu nhanh chóng gật đầu, cô thực muốn biết anh rốt cuộc có bao nhiêu hộ quần áo.
Mạt Sậu trực tiếp mở bốn cánh cửa tủ, để cô tùy ý nhìn.
Duyệt Chiêu nhìn dãy quần áo treo trong tủ, quả thực chết lặng. Quần áo của anh nhiều hơn quần áo ở nhà của cô rất nhiều. Mà còn được anh phân loại ngay ngắn, giống như bị ám ảnh cưỡng chế, màu sắc từ nhạt đến đậm, còn dựa theo chất liệu và công dụng mà sắp xếp.
Duyệt Chiêu quay đầu hỏi: “Anh đang sưu tầm à?”
Mạt Sậu nói: “Không đến mức sưu tầm, chỉ là không cẩn thận đã mua nhiều quá.”
Duyệt Chiêu nhìn anh, một mặt ngoài nghi.
Mạt Sật cười: “Không có lừa em đâu, thực sự là vô ý mua hơi nhiều. Mặc cũ rồi cũng không nỡ vất đi, càng tích tụ càng nhiều.”
Duyệt Chiêu hỏi: “Anh không sợ lúc giặt đồ rất phiền sao?”
Mạt Sậu nói : “Anh không có quần áo quá đắt, trên cơ bản đều có thể giặt bằng máy, nếu cần giặt khô anh sẽ cầm đếm tiệm giặt ủi.
Anh nói đến đây, ánh mắt bao trùm lên trên mặt cô, hỏi: “Em đang cảm thấy con người này của anh không biết cách sống cho tốt à?”
Duyệt Chiêu bèn nói: “Thực ra em biết rõ, nếu như nằm trong khả năng chi tiêu của mình, mua nhiều một chút cũng bình thường.”
Mạt Sậu nói: “Ồ. anh chính là thích người hiểu được lòng người.”
Duyệt Chiêu: “...”
Duyệt Chiêu vô duyên vô cớ được khen ngợi, phải nói rằng thật sự còn có chút vui vẻ.
Cô quay đầu, đánh giá quần áo anh đã mua. Cô vừa nhìn vừa nói trong lòng rằng với dáng người người của anh, dường như mặc cái gì cũng đều đẹp, cả khi anh quấn tấm ga trải giường lên người thì vẫn đẹp.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cong môi cười.
Mạt Sậu lặng lẽ đến gần cô, nhẹ giọng hỏi: “Em cười cái gì?”
Duyệt Chiêu phản ứng lại, giải thích: “Em đột nhiên cảm thấy anh có xu hướng tự mãn.”
Mạt Sậu không hiểu, hỏi rõ: “Tại sao lại nói thế?”
Duyệt Chiêu nói: “Bởi vì theo như phân tích của em, chỉ có người tự tin vào nhan sắc của bản thân mới mua nhiều quần áo như vậy. Anh xem, cả sơ mi màu hồng nhạt đã có hai, ba bộ, nên là rất tự tin có thể cân được quần áo nhiều màu đi?”
Mạt Sậu yên lặng một lúc, chăm chú nhìn nụ cười cười của cô, không tỏ rõ ý kiến, sau chốc lát liền nhàn nhạt cười.
Thực ra một số quần áo trong tủ anh chưa từng mặc mặc qua dù chỉ một lần, thậm chí anh đã quên mất mình từng mua một cái áo sơ mi màu hồng nhạt.
Nhưng nghe cô phân tích logic thế, anh cũng không nỡ tạt cho cô gáo nước lạnh.
Lòng bàn tay anh đặt lên mái tóc của cô, chậm rãi nói: “Anh đoán em sẽ không ghét người tự mãn.”
“Này phải xem là ai đã.” Duyệt Chiêu mỉm cười “Anh đừng có biết rõ mà còn hỏi nữa.”
Biết rõ còn hỏi!
Ngón tay Mạt Sậu thư thả lướt qua mái tóc đen nhánh như tơ lụa của Duyệt Chiêu, không muốn dừng lại.
Thực sự trong khoảnh khắc này, anh rất muốn hôn cô, nhưng nghĩ đến việc cô từng cảnh báo không được phép hôn trộm, anh đành nhịn xuống.
Anh nên nhẹ nhàng chạm vào cô trước, ở đâu cũng được.
Thế là anh sờ tóc cô rất lâu, đợi đến khi sờ đủ rồi cũng không quên vuốt thẳng lại mái tóc dài của cô, giữ nguyên lại như ban đầu mới rút tay mình về đặt trên mép quần, hỏi cô: “Thực ra anh muốn biết, em có thích anh chạm vào em không?”
Nghe đến câu này của Mạt Sậu, trong nháy mắt mặt cô có chút nóng lên. Cô thuận tay đóng một cánh tủ lại, quay người lại, tựa lưng vào tủ, đối diện với ánh mắt người bạn trai, hỏi lại anh: “Em cũng muốn biết, trước kia anh đã từng như thế này chưa?”
“Cái gì?” Tầm mắt của Mạt Sậu luôn dán chặt trên mặt cô.
“Anh đối với người con gái cái khác, có giống như đối với em không... chọc ghẹo người ta ấy?” Duyệt Chiêu rất tò mò.
“Tuyệt đối không không có.” Mạt Sậu nói
“Nhưng có lúc anh cho em một loại cảm giác như một tay già đời, rất có cảm giác nhịp nhàng.”
“Cảm giác nhịp nhàng gì?” Mạt Sậu hỏi.
“Chính là cái loại cảm giác nhịp nhàng mà khiến tim em cứ mỗi phút lại tăng nhanh.” Biểu Cảm của Duyệt Chiêu có chút bất lực, lại mang theo sự dung túng, nuông chiều. “Có lẽ anh có thiên phú trong phương diện này, bản thân anh lúc trước không nhận ra sao? Em đột nhiên cảm thấy nếu như lúc cấp ba mà bỏ công hành động, đi theo đuổi học tỷ mà anh thích, tỉ lệ thành công không nhỏ nha.”
Đây là lời nói trong lòng của Duyệt Chiêu, cô cảm thấy bất luận anh thích ai, chỉ cần anh bỏ công hành động, rất khó có người nhẫn tâm từ chối anh.
“Phải không? Tỉ lệ thành công không nhỏ?” Mạt Sậu cụp mắt xuống một lúc, lại ngước mắt lên nhìn cô: ”Thế thì thật may mắn là anh không theo đuổi em, bởi vì anh muốn thử mọi cảm giác mới mẻ trên người em.”
Duyệt Chiêu: “...”
Nhìn xem, vừa nói xong là anh lại làm như vậy rồi.
Cô phân biệt không ra anh là cố ý nói những lời này, lời nói chân thành hay là chỉ để dỗ cô vui thôi, nhưng cô chẳng muốn tốn thêm một phút giây nào để phân biệt nữa. Cô quyết định lúc này toàn tâm tận hưởng là được rồi.
Thời gian ở chung với anh càng dài, cô càng cảm thấy anh hoàn toàn là gu của cô, cô đã không còn biện pháp nữa rồi.
Duyệt Chiêu cụp mắt nhìn chiếc quần của mình, không muốn để anh nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ ửng của mình, kẻo lại bị cười. Sau phút chốc, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, vờ như bình tĩnh nói: “Chúng ta không phải đến để xem phim sao?”
Mạt Sậu nói: “Anh không quên, nhưng mà anh ra ngoài một chuyến trước, mua chút đồ ăn vặt về cho em.”
Mạt Sậu đi đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, tiêu hơn hai trăm tệ để mua một túi lớn đồ ăn vặt mang về cho Duyệt Chiêu.
Họ ngồi tựa vai vào nhau, xem một bộ phim trả phí trên máy tính, đề tài huyền bí.
Phim rất đặc sắc, lúc bắt đầu hai người bọn họ còn đang cố gắng phá giải nhiều bí ẩn khác nhau, rất nhanh đều không nói chuyện nữa mà đắm chìm trong tình tiết đang phát triển nhanh chóng.
Đến kết cục, Duyệt Chiêu khen một câu: “Đặc sắc.” Mạt Sậu tựa lưng vào ghế, lẩm bẩm: “Lúc đầu phim anh đoán, người đàn ông kia có phải là cố ý lưu lại chứng cứ hay không, không ngờ đến thật sự là như thế.”
“Thì ra anh đã sớm đoán được, em ngược lại cảm thấy anh ta làm như thế quá rõ ràng, biên kịch sẽ không viết thẳng ra như vậy, cho nên đã nghĩ đến phương diện phức tạp hơn.” Tâm tình Duyệt Chiêu không tệ, lần thứ n vươn tay lấy ra một hạt dẻ trong túi giấy, cắn một miếng. “Cái này ngon.”
Cô nhai hạt dẻ, thuận tiện nhìn quanh những túi đồ ăn vặt tách rời lớn nhỏ trên bàn, đột nhiên phát hiện một điều. Sao miệng mỗi túi đều bị mở ra hết rồi?
Cô quay đầu nhìn về phía anh, đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Mạt Sậu ung dung xoay ghế máy tính của mình, trả lời cô: “Anh mở đó, như thế lúc em ăn sẽ tiện hơn.”
Chẳng trách lúc cô ăn mảy may chẳng có chút cản trở gì.
Đợi Duyệt Chiêu đặt túi giấy xuống, nhẹ nhàng xoa bụng, nói: “Trời ạ, em ăn no quá, phỏng chừng không ăn nổi bữa tối nữa rồi.”
Mạt Sậu bèn nói: “Ăn ít lại chút, bỏ qua bữa tốt không tốt cho sức khỏe đâu.”
Duyệt Chiêu cười, bất chợt nghĩ: “Vậy buổi tối em muốn ăn bún tiết vịt, mặc dù em không biết mình tại sao lại nghĩ đến nó nữa.”
Hiển nhiên, món cô đặt vượt qua phạm trù nấu ăn của Mạt Sậu. Nhưng anh cẩn thận nghĩ lại cũng không phải là không được, anh đứng dậy nói: “Anh nhớ cửa hàng tiện lợi có đồ ăn liền, đợi lát nấu cho em ăn.”
Duyệt Chiêu nhanh đưa tay nắm lấy áo anh, nhẹ giọng nói: “Không cần nữa, anh chạy qua chạy lại mệt lắm. Thế này đi, trong tủ lạnh có cái gì em ăn cái đó là được.”
Mạt Sậu đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Cũng không xa, đi một chuyến cũng rất tiện. Huống hồ, yêu cầu của em không quá đáng chút nào, nếu như đến điều này anh cũng không đáp ứng được em, sau này phải làm sao đây?”
Duyệt Chiêu bị lời nói của anh cảm động, buông vạt áo anh ra, ngọt ngào nói: “Vậy anh mua về, em nấu cho.”
Hai người ăn xong nước dùng của bún tiết vịt, mắt thấy thời gian cũng sắp hết rồi, Mạt Sậu chầm chậm tiễn Duyệt Chiêu về “Lão Nguyệt Hoa”.