Đột nhiên, Duyệt Chiêu nói: “Em nhớ chị từng nói muốn trở thành người kế vị của ba mình sau này.”
Duyệt Oản tự cười nhạo chính mình: “Đó là lúc nói chuyện phiếm khi còn nhỏ, em còn tin à? Em có biết áp lực quản lý một công ty lớn như thế nào không, mỗi ngày phải làm bao việc? Cha chị đã làm việc vất vả suốt nửa đời, mấy lần ngất xỉu trong khách sạn công tác, đã cắm hai ống chống nhồi máu cơ tim, em cũng không phải không biết. Cha em cũng là một người lao động, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể dừng bước để thưởng thức cuộc sống, vì sau lưng có quá nhiều người phụ thuộc vào ông ấy. Em thật sự nghĩ rằng để trở thành một doanh nhân xuất sắc chỉ cần may mắn? Cũng cần có tinh thần đấu tranh và trách nhiệm chứ. Tóm lại, một khi đã trở thành ông chủ, không có một khoảnh khắc nào có thể lơ là được. Chính vì họ hiểu được điều này, nên không muốn chúng ta tiếp tục chịu đựng những khó khăn của họ trong quá khứ.”
Duyệt Chiêu không nói gì, trong lòng thì nghĩ rằng họ đều muốn tìm người ngoài để làm người kế nhiệm và hy vọng con gái cho của sẽ luôn an nhàn, dù có rủi ro cũng tốt hơn là để con gái tự mình chiến đấu.
Có phải vậy không?
Tại sao lại không hợp lý như vậy?
Duyệt Oản hỏi: “Em có thể nói cho chị biết, tại sao em lại không thích người đàn ông mà cha mẹ em giới thiệu? Theo ý kiến của mẹ em, điều kiện của anh ta thực sự không tồi, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình kém, mọi thứ đều đáp ứng yêu cầu của họ.”
Ánh mắt của Duyệt Chiêu dời sang chậu hoa Huệ đang đặt trên cửa sổ, từng chữ từng chữ nói: “Không thích chính là không thích, không có lý do đặc biệt. Em đã gặp anh ta hai lần, cảm thấy mình và anh ta không cùng một đường.”
Duyệt Oản hỏi: “Em có nghĩ rằng cách suy nghĩ như vậy có thể chỉ là định kiến của em không?”
Duyệt Chiêu nói: “Có quan trọng không? Em không phải là người nói về tình yêu sao? Kết hôn không phải là chuyện của riêng em sao? Dù sao em không thích anh ta, người khác thích anh ta cũng vô ích.”
Duyệt Oản lắc đầu, luôn cảm thấy ý kiến của người em họ này quá ngây thơ, có lẽ là cô chưa đủ trưởng thành.
Duyệt Chiêu quay lại và nói với Duyệt Oản: “Chị không cần khuyên em nữa. Sống ở đây không có vấn đề gì. Vì họ nghĩ rằng em không thể chịu đựng khó khăn, sẽ sớm quay trở lại vùng thoải mái của mình, vậy thì để họ đợi một chút, có lẽ sau vài ngày sống trong điều kiện nghèo khó và nhàm chán như vậy, em sẽ tự nguyện quay về.”
Duyệt Oản cảm thấy câu nói này có lý, người em họ của chị ấy cũng đã quen sống trong sự giàu có, với điều kiện sinh sống hiện tại, làm sao có thể chịu đựng lâu dài? Nếu là chị ấy, cũng không thể chịu được nửa ngày.
Khi tiền tiết kiệm của Duyệt Chiêu hết, cô tự nhiên phải quay về, đó cũng là lời mẹ của Duyệt Chiêu nói. Bà ấy cho rằng Duyệt Chiêu đang ở giai đoạn nổi loạn. Nên nếu ép buộc cô làm gì, cô sẽ không đồng ý, vậy thà để cô sống một mình một thời gian thử xem, cuối cùng cô sẽ hiểu được gia đình là một nơi ấm áp như thế nào.
Nghĩ đến điều này, Duyệt Oản không có ý định nói nhiều, chị ấy uống tách trà nóng trên tay một cách thanh lịch. Khi đã uống đủ, chị ấy ngồi đối diện nghe cô nói một cách bình tĩnh: “Ở đây thực sự quá lạnh, nếu em bị cảm thì không tốt. Bây giờ chị sẽ đưa em lên xe trở về.”
Tuyết đã ngừng rơi vào buổi tối, Duyệt Chiêu đã kết thúc công việc làm thêm, ra khỏi nhà hàng và thấy Mạt Sậu đã đợi cô ấy ở không xa.
Trên đường trở về, Mạt Sậu nhận thấy người bên cạnh không mấy hứng thú, như là mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Cho đến khi đi qua một người tuyết nhỏ xiêu vẹo, Duyệt Chiêu đột nhiên dừng lại và cúi xuống nhìn.
Một cặp mắt của người tuyết đã rơi rồi, Duyệt Chiêu cúi xuống tìm kiếm khắp nơi và cuối cùng chạm vào một quả hồ đào lớn chôn dưới tuyết.
Cô nhặt lên, đắp một mắt cho người tuyết, sau đó cúi xuống, nhặt những mảnh tuyết nhỏ bị đạp nát, cố gắng nén chúng lại, nhồi thành một mảnh, đắp tiếp lên cho người tuyết.
Mạt Sậu đã tháo một cánh tay của người tuyết rơi xuống đất và tạo lại một cánh tay mới cho nó.
Duyệt Chiêu đã đắp tuyết gần 20 phút, lòng bàn tay đỏ ửng, mũi cũng thế.
Trong khoảnh khắc nhìn cô, Mạt Sậu dừng biểu cảm một lúc.
Duyệt Chiêu nhìn chằm chằm vào người tuyết, tay, mũi và cả mi mắt đều đỏ, có lẽ chỉ vì bị gió lạnh thổi lâu mà thôi.
Duyệt Chiêu im lặng một lúc, cho đến khi nghe Mạt Sậu gọi cô một tiếng, cô mới quay đầu nhìn anh.
Không biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt sáng suốt của anh, cô bỗng cảm thấy mắt mình đau nhức.
Lạ thật, cô không có ý định khóc, cũng không có chuyện đặc biệt muốn khóc, ngược lại, sáng nay cô vẫn rất vui vẻ.
Nhưng lúc này, cô bất ngờ rơi nước mắt.
Có lẽ là lạnh quá.
Duyệt Chiêu nhìn xuống mảnh tuyết dưới chân, trắng muốt và lấp lánh, chỉ là hơi mờ mờ.
Cô cảm nhận được một chút ấm áp ở góc mắt.
Ngón tay của Mạt Sậu nhẹ nhàng lau đi giọt nước ở góc mí mắt cô, nói nhỏ: “Chúng ta không phải đang chơi đắp người tuyết sao? Sao em lại khóc? Bị thương ở đâu à?”
Duyệt Chiêu lắc đầu: “Hôm nay em làm việc nhiều nên quá mệt mỏi, cánh tay đau nhức, còn bị một khách hàng mắng.”
Mạt Sậu nói: “Nếu em không vui thì đừng làm nữa.”
Duyệt Chiêu lại lắc đầu: “Không muốn làm thì không làm? Thật là quá tùy hứng.”
Mạt Sậu nói: “Tại sao không thể? Em cũng không thể chết đói.”
Duyệt Chiêu đỏ mặt nói: “Vậy thì không đi làm thì sống sao? Mỗi ngày cầm cái bát to, qua đối diện tìm người hàng xóm tốt của em để ăn cơm miễn phí à?”
Mạt Sậu nhìn vào đôi mắt của cô: “Em có muốn nghe sự thật không? Anh rất muốn em đến ăn cơm hàng ngày, đừng nói là bát, em mang cái chảo cũng được, chỉ sợ em không muốn thôi.”
Nghe anh nói như vậy, Duyệt Chiêu bất ngờ nhớ đến bức ảnh nổi tiếng trên mạng, cầm một cái thìa khổng lồ, nói rằng tôi chỉ ăn một muỗng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vui vẻ, không kìm được cười.
Giờ thì tốt rồi, như là cô vừa đùa giỡn với chính mình khi khóc.
Vài ngày sau khi tuyết đã ngừng rơi, mặt trời bắt đầu ló dạng, chiếu xuống những tia nắng ấm áp đến mức Duyệt Chiêu cảm thấy đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông này.
Mỗi ngày khi thức dậy, điều cô nghĩ đến vô số lần là “Mệt quá rồi, hôm nay làm xong việc mình sẽ rời đi.”, nhưng Duyệt Chiêu vẫn đi làm vào ngày hôm sau.
Nhận order của khách hàng, dọn dẹp bàn ghế, rửa một chậu bát đĩa lớn và đẩy xe đi đổ rác… Cô làm những điều này như một vòng tuần hoàn tại “Lão Nguyệt Hoa”, ngày nào cũng kết thúc là cơn đau lưng ê ẩm và thi thoảng trên tay cô sẽ xuất hiện thêm những vết bầm tím sẫm màu.
Khi dần quen với điều này, Duyệt Chiêu đã không còn quá ngạc nhiên khi thấy chúng trên cơ thể mình mỗi khi tắm.
Cũng trong khoảng thời gian này, vợ chồng ông chủ đang rất buồn vì chuyện đã xảy ra với con gái họ.
Trịnh Nhược Liên hiện tại đang không đi học, con bé bị mất ngủ hàng đêm và cũng ăn rất ít cơm. Họ đã đưa con bé đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng con bé chỉ đi có một lần rồi thôi, nhất quyết không chịu tái khám. Cha mẹ không thể ép buộc được, nên họ chỉ đành dành nhiều thời gian nhất có thể để quan tâm, chăm sóc và dỗ dành con bé.
Duyệt Chiêu từng nghe vợ ông chủ nói chuyện điện thoại với người thân: “Nếu con bé thực sự không muốn đi học thì thôi cũng không sao, tệ nhất là tôi có thể nuôi con bé đến hết cuộc đời và tôi có đủ khả năng chi trả.”
Đêm đó, Duyệt Chiêu đi đổ rác xong quay lại tính đẩy xe trở về cửa hàng thì vô tình cô nhìn thấy Trịnh Nhược Liên đang ngồi xổm trong góc cạnh cửa sau.
Tầm đó đã rất muộn, lẽ ra Trịnh Nhược Liên đã đi ngủ từ lâu rồi, nhưng lúc này đây con bé đang mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung san hô, lặng lẽ ngồi xổm thu mình trong góc như một con mèo, không nói gì.
Duyệt Chiêu đến gần gọi, con bé nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt không biết từ bao giờ đã đỏ hoe.
Duyệt Chiêu nhẹ nhàng hỏi: “Muộn như vậy rồi, sao em lại ngồi xổm ở chỗ này?”
Trịnh Nhược Liên nói: “Em không ngủ được nên ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Duyệt Chiêu nói: “Em cứ ngồi xổm như này, lâu ngày sẽ bị tê chân.”
Trịnh Nhược Liên chỉ cúi đầu, dùng ngón tay nhặt lên đôi dép của mình.
Duyệt Chiêu kéo xe đẩy ra sân, đặt lên, rửa tay rồi bước ra ngoài, ngồi xổm xuống bên cạnh cùng Trịnh Nhược Liên.
Trịnh Nhược Liên liếc nhìn Duyệt Chiêu và hoảng sợ hỏi: “Tại sao chị lại ngồi đây ?”
Duyệt Chiêu cười nói: “Chị cũng muốn hít thở không khí nên ra đây một lúc, có cản trở em không?”
Trịnh Nhược Liên chậm rãi lắc đầu.