Tuyết đã rơi vào thứ Bảy.
Duyệt Chiêu mặc một chiếc áo khoác bông sắp phai màu, tay cầm một tách trà đen nóng hổi, nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ. Tuyết rơi đẹp như mưa hoa, trong lòng cô cảm thấy có chút tiếc nuối, xem ra thời tiết hôm nay không thích hợp để ra ngoài đi chơi.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô cứ nghĩ đến phía bên ngoài ô cửa sổ kia, thậm chí còn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Hôm nay Mạt Sậu được nghỉ, anh tính sẽ nằm dài trên giường, lười biếng cả ngày, nhưng nay Duyệt Chiêu dậy sớm. Cô không thúc giục anh, sau khi chậm rãi uống trà đen, đặt tách trà xuống, cô xoay người đi vào phòng tắm.
Không ngờ, chưa bao lâu, Mạt Sậu đã đi tới trước cửa nhà Duyệt Chiêu, anh ấy mang bữa sáng của ngày hôm nay tới cho cô.
Duyệt Chiêu nghe thấy giọng của anh, vội vàng đi ra mở cửa , hơi nghiêng người, vươn tay lấy bữa sáng anh mang đến. Nhưng khi cô thấy anh chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, những bông tuyết vẫn còn đọng lại trên tóc và vai anh, cô không khỏi cau mày và nói: “Anh mặc như này đi mua bữa sáng cho em sao? Anh có thể sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Mạt Sậu nhìn cô: “Anh cảm thấy hôm nay cũng không lạnh lắm nên không mặc áo khoác. Nhân tiện, hôm nay em có muốn ra ngoài đi dạo cùng với anh không?”
Duyệt Chiêu không nhịn được cười, cảm thấy mình và Mạt Sậu cũng có chút tâm linh tương thông, cô liền gật đầu nói: “Mặc dù trời đang có tuyết nhưng mà em cũng đang có hứng, muốn đi ra ngoài một chút. Anh về nhà mặc thêm áo đi, sau khi ăn sáng xong em sẽ nhắn cho anh.”
“Được, vậy anh đợi tin nhắn của em.” Mạt Sậu nói.
Duyệt Chiêu ăn sáng xong, đi vào phòng ngủ chải tóc. Vừa chải cô vừa nhìn vào gương, lần đầu cô thấy mình chỉn chu sau một thời gian dài.
Khi còn là một thiếu nữ, cô hay thích nhìn vào gương, cô luôn mang theo một chiếc gương nhỏ bên mình, và thậm chí cứ mười phút cô lại lấy chiếc gương ra trong các tiết học.
Nhiều năm trôi qua, cô dần trưởng thành và ít thích soi gương hơn.
Mặc dù tất cả những ai đã nhìn thấy Duyệt Chiêu đều khen ngợi vẻ đẹp của cô, nhưng cô ấy cảm thấy mệt mỏi về mắt thẩm mỹ của chính mình, cô tự thấy cô cũng rất có nhan sắc.
Khuôn mặt trong gương có chút nhợt nhạt, Duyệt Chiêu rót một chút toner cấp ẩm vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ lên mặt mình .
Cô có nên trang điểm không? Bản thân cô có chút do dự.
Nếu cô trang điểm, nó có vẻ hơi quá không? Bởi cô chỉ ra ngoài đi dạo với anh ấy, đâu phải đi tới một bữa tiệc lớn và sang ?
Vì vậy, cô chỉ dưỡng da mặt cơ bản, sau đó thoa son, thỏi son cô chọn là màu đỏ mận, cảm tưởng gương mặt của cô xinh đẹp hơn thường ngày.
Vậy là được rồi, cô thẳng lưng và mỉm cười nhìn mình trong gương.
Khi Duyệt Chiêu cầm ô đi ra ngoài, Mạc Vũ đã đợi sẵn ở cửa.
Anh mặc một bộ đồ trượt tuyết đen trắng và một chiếc quần dài màu trắng bên ngoài chiếc áo len màu đen, nhẹ nhàng và đơn giản, nhưng trong mắt Duyệt Chiêu, hôm nay trông anh ấy rất đẹp trai.
Trên thực tế, anh ấy mặc bất cứ đồ gì cũng đều đẹp, chưa thấy bộ nào mà anh ấy mặc xấu, Duyệt Chiêu cảm thấy có chút vui vẻ, bởi vì cô được ngắm trai đẹp sao?
Duyệt Chiêu vẫn mặc chiếc áo khoác mà anh cho cô mượn, dù sao bây giờ cô là chủ của nó, chiếc áo khoác xinh đẹp rực rỡ màu đỏ này.
Cô bước nhanh xuống bậc thang, mở ô ra, bước vào màn tuyết với một niềm vui không thể che giấu, cô mỉm cười nói với Mạt Sậu: “Anh có nhiều quần áo nhỉ? Em chưa nhìn thấy anh mặc trùng bất kỳ bộ nào.”
“Nếu không chi tiêu cẩn thận hơn, chắc hẳn anh sẽ mua rất nhiều.” Mạt Sậu nói.
Duyệt Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm đó là một sự trùng hợp, vì cô cũng hay vô tình mua quá nhiều đồ.
:Chúng ta đi thôi.” Duyệt Chiêu vừa nói vừa liếc nhìn chiếc ô đang cầm trong tay, nói với anh: “Anh đi vào ô nhanh lên, tuyết rất lạnh, nếu bị dính hoặc ngã trên đó anh sẽ bị cảm mất.”
“Khoan đã, hình như anh để quên mất đồ.” Mạt Sậu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhanh chóng xoay người quay trở về nhà.
Một lúc sau, Mạt Sậu đi ra, sau khi đóng cửa lại, anh đi tới trước mặt Duyệt Chiêu, đưa cho cô một chiếc khăn cashmere màu be nhạt mà anh đang cầm trong tay: “Em quàng cái này vào đi.”
Duyệt Chiêu không ngờ anh lại về nhà lấy khăn quàng cổ cho cô, sững người nhìn anh một hồi.
Sau khi Duyệt Chiêu phản ứng lại hành động bất ngờ kia của Mạt Sậu, cô cầm lấy chiếc khăn quàng cổ từ tay anh, chậm rãi quấn quanh cô rồi nhìn anh cười nói: “Như thế này sẽ ấm hơn rất nhiều.”
Chiếc khăn cashmere màu be nhạt dày và mềm, cô quấn nó trong áo, gần như che lấp mất chóp mũi của cô.
Bỗng mũi cô lại ngửi thấy mùi hương hoa đó, rõ ràng hơn chút so với trên quần áo của anh.
Anh ấy làm sao có thể thơm như vậy? Hương thơm rất tự nhiên, rất dịu và nhẹ nhàng , rõ ràng là không được xịt nước hoa hay bất cứ thứ gì tương tự. Tại sao lại thơm như vậy cơ chứ?
Duyệt Chiêu thật sự rất thắc mắc.
“Anh có bao nhiêu quần áo vậy? Mỗi lần gặp đều thấy anh mặc một bộ khác nhau, chưa thấy trùng bao giờ. Mà em thật lòng rất ghen tị với nhan sắc của anh đó.” Duyệt Chiêu cầm ô, đi bên cạnh Mạt Sậu. Hai người sóng bước đi cùng nhau dưới ô, cô vui vẻ nhìn anh hỏi: “Vậy thì anh nghĩ sao nếu chúng ta đi mua một vài bộ quần áo mới?”
Mạt Sậu quay sáng nhìn Duyệt Chiêu khi nghe thấy điều này, nhìn đôi mắt long lanh của cô, trả lời mà không cần suy nghĩ : “Vậy bây giờ anh và em sẽ đi cùng nhau đi mua quần áo.”
Duyệt Chiêu nói: “Nhưng mà em muốn mua những thứ mà giá cả phải chăng, em không muốn đến trung tâm thương mại, anh có biết chỗ nào bán không? Dẫn em đến nơi đó cho em được chứ?”
Mạt Sậu nói: “Anh nhớ cách đây không xa có một con đường, hình như ở đó có một vài cửa hàng chỉ riêng bán quần áo nữ, vì nó gần trường cấp hai nên giá cả cũng không tốn kém lắm, em có muốn đi xem không?”
Duyệt Chiêu nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Con đường mà Mạt Sậu nói đúng là không quá xa, sau khoảng 20 phút đi bộ họ đã đến cửa hàng nằm chéo đối diện với lối vào phía sau của một trường trung học cơ sở.
Có một số cửa hàng quần áo và cửa hàng trang sức với cách trang trí khá dễ thương trên đường đi, rất phù hợp với sức tiêu dùng của sinh viên.
Duyệt Chiêu đi tới, nhìn áo khoác rộng rãi lại còn mềm mại và túi xách nhỏ có nhiều màu sắc lạ mắt treo trên cửa sổ, cô vô thức nhìn nó. Cô cũng biết rõ mình đã quá tuổi để mặc những bộ quần áo dễ thương như vậy, cô thậm chí còn không có ý định đi vào cửa hàng.
Đến gần cuối con đường, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một cửa hàng quần áo phụ nữ với lối trang trí đơn giản và khung cửa gỗ, Duyệt Chiêu cuối cùng cũng đã tìm thấy nó, cô muốn đi vào xem.
Hầu hết quần áo trong cửa hàng đều có giá cả rất phù hợp, Duyệt Chiêu nghĩ thầm, hôm nay không nên kén chọn, dù thế nào cũng cần mua. Còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới đến mùa xuân được. Cô không thể ngày nào cũng mặc áo khoác nam như vậy được.
Khi Duyệt Chiêu đang bận chọn quần áo, Mạt Sậu đi đến ghế sofa nhỏ đối diện với tấm gương dài.
Chiếc ghế sofa mềm mại và nhỏ, giống như ghế sofa cho trẻ em ngồi vậy. Mạt Sậu ngồi xuống mà không nhìn kỹ, ghế sofa trong nháy mắt đã chìm xuống hơn phân nửa. Ngay ssau đó anh nhận ra có gì đó không đúng, liền cúi xuống quan sát cẩn thận, như sợ chiếc ghế sofa nhỏ thật sự sẽ bị hỏng.
Duyệt Chiêu nhìn thấy cảnh này, không khỏi thắc mắc.
Chiếc ghế sofa nhỏ trong cửa hàng nhỏ, Mạt Sậu thì vừa cao chân thì lại dài, có vẻ anh không tiện di chuyển tay chân, nên chỉ có thể ngồi bất động lấy điện thoại di động ra chơi.
Duyệt Chiêu nhanh chóng chọn được hai chiếc áo len, một chiếc quần bò và một chiếc áo khoác vải da màu nâu, cô đi vào phòng thử đồ.