Đêm đó, Duyệt Chiêu vẫn đang làm việc, nhưng một sự kiện nhỏ đã xảy ra, cô con gái nhỏ của vợ chồng chủ tiệm mất tích, ông chủ và vợ đang rất lo lắng khi họ không thể gọi điện cho con gái mình.
Trịnh Nhược Liên từ trước đến nay luôn rất thông minh hiểu chuyện, con bé đi học về đúng giờ mỗi ngày đều tự học, chưa từng về nhà sau tám giờ.
Sau chín giờ, ông chủ và vợ ông ấy vẫn không thể liên lạc được với đứa con gái nên họ lo lắng đến mức cãi nhau.
Bà chủ tức giận trách chồng: “Lúc nãy tôi đã nói với ông rồi, tối nào cũng phải đến đón con bé ở cổng trường, vậy mà ông không thèm đi!”
Ông chủ trả lời: “Đâu phải vì tôi không muốn đi? Chính con bé là người không muốn để tôi đi, vì sợ bị các bạn cùng lớp cười nhạo.”
Bà chủ rất tức giận: “Tôi sẽ không tha thứ cho ông, ông chỉ đang lười biếng đúng không? Ông có biết con gái của ông đang ở tuổi mới lớn, nếu bị kẻ xấu nhắm vào thì phải làm sao đây? Hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi!”
Ông chủ trừng mắt nhìn vợ mình : “Có lẽ chỉ là đi ăn tối với bạn học nữ thôi! Đừng nói thêm gì nữa, có thể yên lặng chờ đợi không? Bà vừa lo nghĩ vừa la hét, ù cả hai tai tôi rồi!”
Duyệt Chiêu nghe được nội dung cãi vã của hai người, lập tức đoán được Trịnh Nhược Liên đã đi hẹn hò với bạn trai.
Cô do dự muốn nói cho họ biết, nhưng nếu con bé quay lại ngay sau khi cô vừa nói xong thì sao? Chẳng phải cô đã trở thành một người không giữ lời và trực tiếp phản bội cô gái nhỏ sao?
Ông chủ và vợ cãi nhau khoảng mười phút, cuối cùng ông chủ vỗ bàn và nói một cách dứt khoát: “Hôm nay kết thúc công việc sớm và mời khách hàng về đi, tôi sẽ đi tìm con bé ngay bây giờ!”
Ông chủ vội vàng đi ra ngoài, Tang Thiến thì thầm với Duyệt Chiêu: “Họ sẽ không làm ầm ĩ lên chứ? Bây giờ mới chín giờ rưỡi, vẫn chưa quá muộn mà.”
Duyệt Chiêu nhìn bà chủ không ngừng cúi đầu bấm điện thoại sau quầy thu ngân, cô hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
Sau khi tiễn tất cả khách hàng đã dùng bữa xong, cánh cửa tiệm đã đóng lại. Bà chủ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt dần dần mất mát, như thể đã định trước một kết cục không tốt. Tang Thiến thì thầm với Duyệt Chiêu rằng cô sẽ quay về trước.
Nghĩ xong, Duyệt Chiêu quyết định bước lên phía trước nói với bà chủ rằng Trịnh Nhược Liên đã có bạn trai.
Bà chủ đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều này. Gương mặt cô toát lên vẻ nghiêm trọng, dừng lại một vài giây rồi nói rằng: “Có thể là em ấy đến nhà bạn trai vào lúc này rồi?” Nhưng trong đầu cô tự nhủ: “Không thể nào, em ấy không có bản lĩnh đó.”
Sáng hôm sau, Duyệt Chiêu nhận được một cuộc gọi từ vợ của ông chủ, bà nói với cô rằng cô sẽ không thể đi làm trong vài ngày nữa. Duyệt Chiêu vội vàng hỏi Trịnh Nhược Liên thế nào, nhưng bà chủ chỉ nói “Con bé đã trở lại” rồi tắt máy, không nói gì thêm.
Không mất nhiều thời gian, Tang Thiến đã gọi điện thoại và nói với Duyệt Chiêu rằng đêm qua Trịnh Nhược Liên quá xui xẻo, khi đang trên đường về nhà tối qua, con bé đã bị một người say rượu chặn đường và quấy rối, khi được phát hiện bởi cảnh sát quần áo của con bé thì xộc xệch, đầu tóc thì rối bù.
Duyệt Chiêu rất lo lắng khi nghe chuyện này, cô không thể tin rằng một điều khủng khϊếp như vậy đã xảy ra với Trịnh Nhược Liên vào đêm qua.
Tang Thiến cũng nói rằng vì ngôi nhà cô thuê nằm trong con hẻm phía sau Lão Nguyệt Hoa nên có những người ở tầng dưới biết ông chủ và vợ đang đi tìm con gái. Lúc đó họ đã nguyền rủa tên say rượu ngã xuống đất mà chết, để cứu con bé khỏi mối nguy hiểm.
Duyệt Chiêu không khỏi nghĩ đến tên say rượu đêm trước hét lớn sau lưng cô, đột nhiên cô rất lo lắng, không biết có phải người đó không.
Tang Thiến liên tục thở dài nói rằng Trịnh Nhược Liên quá khổ sở, làm sao con bé lại có thể gặp phải chuyện như vậy, khả năng cao là sẽ để lại bóng đen tâm lý.
Trong đầu Duyệt Chiêu nghĩ đến cô gái nhỏ thanh thuần, trong sáng, tóc buộc đuôi ngựa, mỉm cười ăn kẹo hồ lô ngào đường, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Khi Mạt Sậu đi làm về vào buổi tối, anh tình cờ gặp Duyệt Chiêu mang theo một túi rác ra khỏi nhà. Anh nhìn xuống, dõi theo bóng dáng của cô và thấy có điều gì đó không ổn.
Duyệt Chiêu bắt gặp ánh mắt của Mạt Sậu, mỉm cười nói: “Anh vừa được nghỉ sớm à?”
“Ừ.” Mạt Sậu đột nhiên hỏi cô: “Hôm nay không phải em đi làm sao?”
Duyệt Chiêu nói: “Ông chủ có việc bận ở nhà, nên em có vài ngày nghỉ. ”
Mạt Sậu đột nhiên hỏi: “Có phải vì con gái của họ không?”
Duyệt Chiêu ngạc nhiên: “Làm sao anh lại biết?”
“Khi anh bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhân viên bán hàng đang trò chuyện và nói rằng một nhà hàng trên phố ẩm thực đã đóng cửa trong vài ngày, vì con gái của chủ tiệm gặp chuyện không may trên đường về nhà.” Mạt Sậu nói.
Duyệt Chiêu cau mày: “Sao lại lan nhanh như vậy?”
Mạt Sậu đột nhiên nhìn cô.
Duyệt Chiêu nói với Mạt Sậu: “Em ấy là một cô gái rất ngoan ngoãn, nhưng những cô gái ngoan ngoãn đôi khi rất dễ bị bắt nạt.”
Mạt Sậu nói: “Đúng vậy, đối với những cô gái như em mà nói, thật sự cũng không dễ dàng.”
Nghe vậy, Duyệt Chiêu ngước mắt lên nhìn Mạt Sậu, dường như cảm nhận được ánh mắt “thấu hiểu” của anh.
Mạt Sậu đột nhiên hỏi cô: “Sau này em có cần anh đón em đi làm không?”
Duyệt Chiêu sững sờ một lát, cô không ngờ anh lại đối tốt với mình như vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy không thích hợp, lắc đầu nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng đừng lo lắng, em nghĩ việc này không cần thiết. Sau này chắc sẽ không có người say xỉn chạy lung tung trên đường đêm nữa.”
Mạt Sậu đột nhiên cảm thấy những gì cô nói đều có lý, anh không muốn ép buộc cô nữa, anh nói: “Vậy nếu gặp phải chuyện gì thì nhớ gọi cho anh càng sớm càng tốt.”
“Được.” Duyệt Chiêu nói.
Mạt Sậu đột nhiên đưa tay ra lấy túi rác cô đang xách: “Anh giúp em đi vứt rác.”
Duyệt Chiêu nói: “Không cần, cách có mấy bước chân em có thể tự đi, anh trở về nhà nghỉ ngơi đi.”
Mạt Sậu trở về nhà bật đèn lên, Vu Đằng vẫn chưa trở về. Anh hơi đói, cho nên đi lấy bánh bao trong tủ lạnh ra, hấp trong nồi.
Anh ngồi vào chiếc bàn dài trong phòng khách ăn bánh bao, Vu Đằng mở cửa đi vào.
Vu Đằng dường như có một sự kiện vui vẻ nào đó, khuôn mặt đầy nụ cười, anh bỏ túi ra, bắt đầu nói chuyện với Mạt Sậu: “Hôm nay tôi đã có được WeChat của nữ thần.”
Mạt Sậu không nói nên lời, anh không muốn ăn bánh bao trong phòng ngủ, nhưng anh lập tức rời khỏi phòng khách với một cái bát, cố gắng im lặng.
Vu Đằng mỉm cười nói: “Một người phụ nữ có làn da trắng và xinh đẹp, là con một, cha cô ấy là phó chủ tịch ngân hàng. Người bạn đời trong mơ của tất cảnhững người đàn ông độc thân, đã yêu cầu add WeChat của tôi và dường như tôi đang lặng lẽ tiến gần hơn một bước đến chiến thắng trong cuộc sống.”
Mạc Sậu đột nhiên không nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cô ấy là quản lý của cậu, thêm WeChat của cậu là nhu cầu công việc.”
Vu Đằng nói: “Nhưng vòng tròn bạn bè của cô ấy không chặn tôi, tôi có thể nhìn thấy ảnh tự chụp của cô ấy, khi cô ấy tập thể dục và yoga hàng ngày, bao gồm cả những ghi chú tâm trạng, cho thấy cô ấy không từ chối tôi.”
Mạt Sậu không lên tiếng, nghĩ rằng một người quản lý không ngu ngốc như vậy, sẽ lựa chọn một mối tình chốn công sở.
Vu Đằng nói: “Tôi quyết định rồi, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
Mạt Sậu vẫn không lên tiếng.
Vu Đằng nói về kinh nghiệm tình trường của mình với sự tự tin cao: “Nói đến việc theo đuổi phụ nữ, không ai giỏi hơn tôi. Loại chiêu thức nào, được sử dụng cho phụ nữ thuộc loại tính cách nào, tôi chỉ có thể hành động sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng đối tượng và tôi không theo đuổi một cách mù quáng. Giống như Phương Gia Tần, cô ấy là một cô gái nhỏ, chỉ cần tôi tiếp tục đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ cảm động. Hồi đó, tôi đến thư viện lúc sáu giờ sáng để giúp cô ấy giành chỗ ngồi, tôi kiên trì trong một tháng. Mọi thứ gần như giống nhau, nhưng nữ thần thì khác và nữ thần đã nhìn thấy thế giới nhiều hơn. Mạt Sậu, sao cậu lại ăn bánh bao trong phòng ngủ? Không phải cậu chưa bao giờ ăn trong phòng ngủ sao?”
Mạt Sậu vừa định đóng cửa lại thì thấy Vu Đằng chạy tới, nói: “Tôi thấy cậu là một người thiếu kinh nghiệm, để tôi giúp cậu. Người hàng xóm xinh đẹp đối diện, thành thật mà nói, cậu thậm chí không thể nắm tay cô ấy nếu cậu không có tiền.”
Mạt Sậu nhìn chằm chằm.
Vu Đằng nói: “Theo quan sát của tôi, mặc dù cô ấy là một nhân viên bán thời gian, nhưng khuôn mặt và dáng người của cô ấy thật sự tốt. Có khả năng những người cô ấy hẹn hò trước đây là những người giàu có và bây giờ chỉ là khoảng thời gian mà cô...”
Trước khi Vu Đằng nói xong, Mạt Sậu đã trịnh trọng cảnh cáo cậu ta: “Tôi nói cho cậu lần cuối, đừng bàn tán bất cứ điều gì sau lưng người khác. Nếu cậu muốn nói vớ vẩn về chuyện riêng tư của cô ấy một lần nữa, đừng trách tôi không khách khí.”
Vu Đằng thở dài, cũng không nói nữa.
Ánh mắt Mạt Sậu nhìn Vu Đằng lạnh lẽo như băng, điều này làm cho Vu Đằng có cảm giác xa lạ trong chốc lát. Anh bạn cùng phòng trước mặt kia của cậu dường như thật sự muốn đánh cậu ngã xuống sàn.
Mạt Sậu im lặng một lát rồi anh nở nụ cười, nhìn Vu Đằng và nói với giọng điệu khinh thường: “Nếu cô ấy có một cuộc sống tốt, chẳng lẽ đó không thể là tiền của chính cô ấy sao? Cậu cho rằng người bình thường nào cũng sẽ giống như cậu, cả ngày chỉ biết suy nghĩ đến túi tiền của người khác?”