Nhanh chóng đi tới cửa nhà Duyệt Chiêu, Mạt Sậu đột nhiên giảm tốc độ, quả nhiên là đang chờ cô đi lên.
Khi Duyệt Chiêu đi tới, anh đột nhiên nói về đề tài lúc trước: “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng em không thể không có ai theo đuổi. Nên đó là sự lựa chọn của em, rằng bản thân em có độc thân hay không.”
Duyệt Chiêu không nói gì, cẩn thận lắng nghe những gì anh nói.
Mạt Sậu nói: “Cho nên tôi đoán, cho dù tôi nói với em rằng bây giờ tôi thích em thì 95% khả năng tôi sẽ bị từ chối.”
Duyệt Chiêu sững sờ, không ngờ anh lại trực tiếp biểu hiện như vậy.
Bị người trước mặt nhìn chằm chằm một lúc lâu, Duyệt Chiêu phát hiện ánh mắt của anh nóng đến mức giống như ngọn lửa khiến cô bất chợt không thể né tránh.
“Tôi thích em, nhưng tôi chỉ là một người tốt trong mắt em.” Mạt Sậu nói.
Mạt Sậu nhanh chóng mở cửa bước vào nhà, Du Đằng lập tức chào hỏi anh, cậu ấy nói: “Cậu mới đưa người đẹp bên kia về?”
Du Đằng dự định ra ngoài mua bữa tối nhưng khi mở cửa thì gặp Mạt Sậu đang nói chuyện với cô nàng hàng xóm xinh đẹp dối diện, lập tức lặng lẽ đóng cửa lại, nhìn bọn họ qua khe cửa hở.
Du Đằng gần như đã hiểu mang máng câu nói vừa rồi, Mạt Sậu bị một người phụ nữ xinh đẹp cự tuyệt.
Mạt Sậu lặng lẽ cởi ba lô và áo khoác rồi đi vào phòng bếp tìm nước nóng.
Du Đằng đi theo sau an ủi: “Quên đi, cô ấy xinh đẹp nhưng lại làm công việc thấp kém hơn cậu một chút. Ý là cô ấy làm việc ở...”
Mạt Sậu quay đầu lại, hỏi hắn: “Cậu vừa nói cái gì?”
Du Đằng im lặng rồi cười, không muốn nói tiếp vấn đề kia vì vậy cậu ấy đổi chủ đề nói chuyện với anh: “Nói cho cậu biết một chuyện. Công ty chúng tôi gần đây có một nữ giám đốc vượt cấp chuyển đến, nữ, 28 tuổi, da trắng, xinh đẹp và chân dài. Đồng nghiệp độc thân nào cũng nhìn thấy cô ấy đều sáng mắt, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu vậy, đều muốn tìm cách tiếp cận, kể cả một thực tập sinh nhỏ hơn cô ấy sáu tuổi cũng đang tìm cách tiếp cận cô ấy, không hề ngần ngại. Cậu có biết tại sao cô ấy có thể vượt cấp không? Bởi vì cô ấy có gia đình hậu thuẫn có người nói rằng cha của cô ấy là phó chủ tịch của một ngân hàng.”
Mạt Sậu thờ ơ, không hề quan tâm đến việc lắng nghe bạn cùng phòng đang nói, sau khi rót nước nóng anh chuẩn bị trở về phòng.
Du Đằng ngăn cản anh lại, hỏi: “Nói thật, cậu thấy bản thân của tôi có cơ hội không?”
Mạt Sậu bỏ lại ba chữ “Tôi không biết.” rồi quay trở về phòng.
Du Đằng háo hức nói: “Chờ một chút nào bạn tốt của tôi ơi, chỉ có vậy thôi sao, cậu có nghĩ tôi có cơ hội chiến thắng không? Một người thông minh không nói lời mỉa mai, cô ấy là con gái duy nhất của một gia đình giàu có, người đàn ông nào may mắn được lọt vào mắt xanh của cô ấy đồng nghĩa với việc nửa đời còn lại hưởng vinh hoa phú quý. Bây giờ, bất cứ ai cũng nghĩ tới việc làm sao để có được cô ấy trước.”
Mạt Sậu thờ ơ liếc mắt nhìn anh ấy rồi nhìn sang chỗ khác: “Cậu hãy nói với người khác đi, tôi đi nghỉ ngơi đây.”
Sự nhiệt tình của Du Đằng ngay lập tức bị dập tắt, cậu ấy nói với giọng chế giễu: “Quên đi, sao tôi lại nói chuyện này với cậu nhỉ? Cậu thì hiểu cái gì? Khi cậu nhìn vào một người phụ nữ, cậu chỉ nhìn vào khuôn mặt, cậu không bao giờ nghĩ về những gì thực sự quan trọng. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ rằng cậu đẹp trai thì cậu sẽ thắng, cậu tiếp xúc quá ít phụ nữ, suy nghĩ của cậu thì quá đơn giản, tôi nói cho cậu biết một sự thật, hầu hết phụ nữ đẹp đều có tham vọng...”
“Tại sao cậu luôn thích nói về mọi người sau lưng họ vậy?” Mạt Sậu cau mày, giọng lạnh lùng cắt ngang lời cậu ấy đang nói: “Tôi theo đuổi ai, tôi bị ai cự tuyệt đều không hề liên quan gì đến cậu, đừng có quấy rầy tôi.”
Mạt Sậu sau khi nói xong liền đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.
Mấy ngày sau trời nắng liên tục, Duyệt Chiêu cuối cùng cũng có cơ hội giặt sạch quần áo len cũ, rồi đem chúng phơi dưới ánh nắng sau khi giặt xong.
Về phần cái áo khoác màu đỏ của Mạt Sậu, cô đã giặt rất cẩn thận, ngoại trừ cổ tay áo có chút màu xám, còn lại đều rất sạch sẽ.
Nhờ chiếc áo khoác của anh, mùa đông năm nay sẽ không quá lạnh với cô.
Khi mùa đông kết thúc, cô sẽ trả lại chiếc áo khoác này cho anh.
Nghĩ đến Mạt Sậu, Duyệt Chiêu mới nhận ra mấy ngày nay cô không gặp mặt anh. Kể từ sau ngày hôm đó, hai người họ đã né tránh chạm mặt với nhau.
Trước đây, cũng có những chàng trai tỏ tình với Duyệt Chiêu rất trịnh trọng, nhưng cô đều lịch sự từ chối, hành động của cô trước giờ luôn rất gọn dàng, dứt khoát.
Nhưng nếu đổi đối tượng thành Mạt Sậu, Duyệt Chiêu cảm thấy mình không thể nhẫn tâm được, nếu gặp được anh, cô vẫn sẽ chào hỏi anh.
Duyệt Chiêu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài, hôm nay ngoài trời rất đẹp, bầu trời trong và xanh, cho nên cô bỗng muốn ra ngoài đi dạo.
Duyệt Chiêu đi bộ một cây số, đi đến rìa ruộng lúa, dừng lại nhìn mấy con vịt dưới nước. Xa xa, cô tình cờ trông thấy có một cặp đôi đang trò chuyện cùng nhau, một lúc sau, Duyệt Chiêu thấy bọn họ dừng lại ăn bánh nướng.
Duyệt Chiêu lại nghĩ đến ngôi nhà nơi mình đang sống, ngôi nhà nhỏ như cái vỏ ốc sên chỉ rộng 40 mét vuông mà cô đang thuê bây giờ. Mùa đông thì lạnh giá, máy sưởi và áo khoác đều là mượn... Sau này cô nên làm gì tiếp đây?
Sau khi tốt nghiệp, cô đi thẳng vào làm việc cho công ty do bố mẹ cô thành lập.
Cô học chuyên ngành kinh tế nông nghiệp và quản lý tại trường đại học, thành tích học tập của cô luôn rất tốt, cô mong muốn áp dụng những gì mình đã học được trong tương lai.
Sự thật thì, trong phần lớn thời gian nửa đầu năm, cô phụ trách hậu cần chuỗi cung ứng lạnh trong khu vực, hoàn toàn bắt đầu lại từ đầu. Cô đầu tư tất cả tâm huyết và sức lực vào công việc, mỗi ngày đều bận rộn từ sáng đến tối, mọi mắt xích đều thận trọng và tỉ mỉ. Vì sự nghiêm túc trong công việc của mình, cô đã không phạm bất cứ sai lầm nào trong kinh doanh của công ty và cô ngày càng tự tin hơn rằng mình có thể làm tốt mọi việc.
Nhưng cha cô không bao giờ hài lòng, chỉ vì cô là con gái.
Khi Duyệt Chiêu còn rất nhỏ, cô biết rằng cha mẹ của cô luôn muốn có thêm một người con trai, nhưng cuối cùng cha đã từ bỏ ý định đó vì mẹ của cô sức khỏe không được tốt.
Điều này trở thành cái gai trong lòng cô, hóa ra cô không phải là đứa trẻ khiến cha mẹ hài lòng và không được cha mẹ công nhận nhất.
Cô quá chú ý đến điều đó đến nỗi cô đã khóc rất nhiều vào mỗi đêm khuya.
May mắn thay, cô có được cha mẹ giàu có và từ khi còn nhỏ cô đã không thiếu những chiếc váy đẹp, giày da đắt tiền và nhiều thứ xa hoa đắt đỏ hợp thời trang khác nhau. Cô cũng không gặp rắc rối với cuộc sống của mình bởi luôn có người giúp việc bên cạnh. Điều này dần dần khiến cô quên đi điều mình bận tâm bấy lâu và tự nhiên có suy nghĩ rằng đó chỉ là quá khứ, cô sẽ được cha mẹ công nhận khi lớn lên.
Cho đến khi cha chọn một sinh viên tốt nghiệp cho cô và nói với cô rằng đó là người tốt nhất dành cho cô và là người tốt nhất cho gia đình họ, họ rất cần một người con rể tốt để tiếp quản công ty.
Thật trớ trêu làm sao khi người kế vị được chỉ định của cha cô không phải là người con gái ruột của ông, mà là một người ngoài vô danh.
Chỉ vì anh ta là một người đàn ông tốt, cha mẹ cô sẽ giới thiệu cô cho anh ta, giao phó cuộc đời con gái mình và cả công việc kinh doanh của gia đình cho anh ta. Cô không thể chấp nhận sự thật đó!
Cô cũng không có cảm tình với chàng trai đó. Cô đã gặp anh ta hai lần, tuy anh ta kiên định và tôn trọng lời nói của cô. Nhưng cô đã nhận thấy điều gì đó khác biệt giữa cô và anh ta ở trong ánh mắt anh ta. Cho dù đó có phải là thành kiến của cô hay không nhưng trực giác mách bảo cô rằng, mình không thể yêu người này và không cần phải liên lạc lại với anh ta thêm lần nào nữa.
Nếu đến cả việc quyết định cảm xúc của mình cô còn không thể quyết định thì số phận của cô cũng quá nực cười rồi.
Cô nhìn những ngọn núi phủ một màu xanh trập trùng, thấp thoáng phía xa, rồi buông lỏng những suy nghĩ, thả cho tâm hồn bay vào khoảng không yên tĩnh.