Dịch: LTLT
Ngày hôm đó trên bờ biển, bọn họ lần đầu tiên hôn môi.
Thật ra, đối với Hạng Chú mà nói nếu gọi đó là “hôn” thì dường như có hơi khiên cưỡng. Quá nhẹ, quá nhạt, giống như lông vũ lướt qua, lại giống như giọt sương trượt xuống, nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn.
Mấy năm gần đây, tuy Hạng Chú không giao du lung tung nhưng tình nhân bạn giường thì hoàn toàn chưa từng dứt, thỉnh thoảng ra vào những nơi như quán bar gì đó cũng thường có thu hoạch. Thực sắc tính dã*, kɧoáı ©ảʍ của thể xác chẳng qua cũng bình thường giống như chuyện ăn cơm ngủ nghỉ vậy. Gọi đó là “hôn”, thật sự cũng không tính là thứ quan trọng gì. (*Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tìиɧ ɖu͙© là bản năng của con người.)
Nhưng dù có thế nào thì “nụ hôn” kia hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Hạng Chú.
Anh nhặt rất nhiều mèo hoang về, chăm sóc nuôi dưỡng, nếu như không có gì bất ngờ thì anh có thể chắm sóc cho tụi nó đến khi hết thọ chết già. Mặc dù Chúc Miêu đáng thương, không có nhà để về nhưng con người không giống như thú cưng, con người sẽ có rất nhiều rất nhiều suy nghĩ. Ban đầu Hạng Chú cho rằng Chúc Miêu chỉ là người qua đường, nhưng không ngờ cậu lại vững vàng cắm rễ ở trong quán, mạnh khỏe trưởng thành.
Chúc Miêu còn nhỏ, rất dễ nảy sinh tình cảm sai chỗ với người mà mình dựa vào, Hạng Chú lại biết rất rõ ràng việc ấy.
Khoảng thời gian này, Hạng Chú vẫn luôn tự suy ngẫm, phải chăng bản thân đã đối xử với Chúc Miêu quá tối rồi? Một đấu gạo tạo ân, một gánh gạo tạo oán*, đối xử tốt với người khác cũng giống như vậy, nếu như không thể tốt mãi mãi vậy thì khi tốt trong lúc nhất thời đến lúc thu về sẽ trở thành kẻ thù. Tất cả những chuyện này anh đều có trải nghiệm rất sâu sắc, trước đây anh với Hà Tranh chính là như thế. (*升米恩斗米仇: Nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một đấu gạo, họ sẽ coi bạn trở thành ân nhân. Tuy nhiên, nếu bạn tiếp tục cho họ 1 đấu gạo, họ sẽ muốn bạn cho họ thêm nữa. Nếu một ngày nào đó, đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà bạn không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận bạn, và nhớ hận cả đời.)
Nhưng mà mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo quá nhanh.
Chúc Miêu thật sự giống như một mầm cây con, mọc cành mọc lá vẫn còn non nớt như thế, nhưng bộ rễ đã cắm chặt chẽ vào trong lòng đất. Ngày hôm ấy trở về từ bãi biển, Hạng Chú tắm rửa xong nằm ở trên giường, lúc ngủ thì nằm mơ. Nhân vật chính trong mơ có làn da căng mịn ấm áp, giọng nói trong trẻo có hơi khàn khàn, thứ rõ nét nhất trong mơ chính là đôi môi. Đôi môi trái tim hơi nhếch lên, rất mỏng, môi dưới đầy đặn, khóe môi hơi cong, hiện lên ánh nước, hình dáng môi rất thích hợp để hôn.
Giấc mơ hỗn độn, sau khi tỉnh lại, Hạng Chú nằm dáng chữ đại (大) ở trên giường, nhìn nắng sớm ngẩn người.
Anh mộng tinh rồi.
Đây là chuyện chưa từng nhìn thấy trong nhiều năm rồi, lần gần đây nhất đã không nhớ rõ là lúc nào, có thể là mười bảy mười tám tuổi, vẫn là lúc còn trẻ con vắt mũi chưa sạch. Anh quen ngủ trần, từ trên giường chống người dậy, mặc quần ở nhà vào, tháo ga giường ra, nhét vào trong máy giặt, sau đó đi tắm. Đang đánh răng thì anh chợt giật mình.
Đôi môi kia là của Chúc Miêu.
Khi bọn họ gặp nhau lần đầu, Hạng Chú đã để ý đến, đó là đôi môi khiến người khác vừa nhìn thấy đã muốn hôn lên.
Trong miệng Hạng Chú đều là bọt kem đánh răng, nhưng tay đang đánh răng lại bất động, nhìn bản thân trong gương, trong lòng âm thầm chửi thề. Sau đó chính là ngày hôm ấy, khoảng thời gian đó anh không thể nào ngủ ngon được, cộng thêm thức khuya rang một mẻ hạt mới, buồn ngủ quá nên nằm sấp trên quầy bar ngủ thϊếp đi.
Trong lúc mơ màng anh cảm thấy môi hơi ngứa, ươn ướt. Anh mở mắt ra thì thấy đôi mắt của Chúc Miêu, to tròn, khóe mắt hơi cụp xuống, đáng thương đáng yêu. Anh cho rằng mình đang nằm mơ, trong mơ dù có làm gì cũng được cho phép. Anh như rơi vào giấc mộng, vô thức làm nụ hôn này sâu sắc thêm, sau khi hôn còn có rất nhiều nội dung. Ở trong mơ, tất cả đều là sung sướиɠ.
Nhưng rất nhanh, anh cảm thấy bất thường.
Mọi chuyện đều quá chân thật, môi vuốt ve môi, lưỡi chạm vào lưỡi, răng đυ.ng vào răng, tất cả đều mang theo dòng điện, thoải mái đến mức giống như ngâm cả cơ thể ở trong nước nóng. Cũng vì quá chân thật nên Hạng Chú nhanh chóng cảnh giác, cơn buồn ngủ lập tức biến mấy, anh đẩy Chúc Miêu ra. Vào khoảnh khắc đẩy ra ấy, anh nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Chúc Miêu đột nhiên biến mất, anh vừa hối hận lại vừa không hối hận.
Đây không phải lần đầu tiên Hạng Chú tổn thương trái tim người khác.
Nhưng Chúc Miêu không giống. Sau khi làm tổn thương trái tim Chúc Miêu, bản thân anh hình như còn khó chịu hơn Chúc Miêu nhiều. Trong đầu của anh luôn xuất hiện dáng vẻ của Chúc Miêu, đứng dưới ánh đèn vàng mơ màng trong quán, đôi môi còn sáng lấp lánh, nhưng ánh mắt rất ảm đạm, cụp mắt cúi đầu, ngón tay luống cuống móc mép quần.
Chuyện này khiến anh khó chịu.
Anh rất ghét dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, rất lâu trước đây anh từng thờ sẽ không như thế nữa, cảm giác mất khống chế kia khiến anh cảm thấy không tốt chút nào. Hôm đi dạy dỗ cái tên giáo viên họ Lâm kia của Chúc Miêu, anh cảm thấy mình đã sắp mất khống chế rồi, anh có thể cảm nhận được máu nóng đang sôi sục trong não, may mà Chúc Miêu kéo anh lại.
Anh cũng bất giác nhớ lại Chúc Miêu ngày hôm ấy.
Chúc Miêu nằm sắp trên đầu tường, mặt mũi đều là mồ hôi, sốt ruột đưa tay cho anh.
“Chắc tâm trạng anh không tốt.” Chúc Miêu nhỏ giọng nói, “Tối qua là lỗi của em, anh đừng giận.”
Suy nghĩ của Hạng Chú bị cắt ngang, anh nhìn Chúc Miêu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng là lỗi của anh, vì sao dáng vẻ của Chúc Miêu lại áy náy, dễ bị ức hϊếp như vậy? Giống như chó con sau khi bị chủ nhân đẩy ra, chưa đau lòng bao lâu đã tràn ngập mong chờ mà tiến lại gần.
Hạng Chú dụi tắt điếu thuốc mới châm, quăng tàn thuốc đi.
Bởi vì anh cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, chắc là do gần đây hút thuốc nhiều quá.
Chúc Miêu thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, cho rằng anh còn đang tức giận lại nhỏ giọng thầm thì: “Em xin lỗi ạ.”
Hạng Chú bỗng nhiên đứng dậy, ghế bị anh đẩy lùi về sau, chân ghế mài ra âm thanh bén nhọn trên sàn nhà, rùa đen đang hít thở bị dọa đến mức “ùm” một tiếng, bò vào trong nước lại.
“Đừng nói xin lỗi với tôi.”
Hạng Chú chỉ nói câu này, xoay người vào trong quán. Một mình Chúc Miêu đứng ở trong sân, đứng được một lát, cậu không muốn vào nên tự mình tìm việc cho mình, đi tưới hoa.
Hạng Chú lại đẩy cửa ra, nói: “Đừng tưới nữa, cậu nhìn trời xem, sắp mưa rồi, tưới nữa sẽ úng cây.”
Sắp đến Tết Đoan ngọ, khoảng thời gian này mưa rất nhiều, dân bản xứ gọi là “nước thuyền rồng*”. Mấy ngày gần đây không có ngày nào trời trong, dù cho là ngày nắng cũng chẳng nắng được bao lâu. Bây giờ trời đang âm u, mây đen giăng kín, không khí nóng bức ngột ngạt, chắc là qua một lát nữa thôi thì sẽ mưa. (*Lượng mưa lớn trước và sau Tết Đoan ngọ ở các vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam, Phúc Kiến. Người dân quan niệm cơn mưa này đem lại may mắn)
Mấy ngày gần đây Chúc Miêu đều rất chú ý, không có tưới nước, nhưng mà vừa rồi tay chân lúng túng không biết làm gì mới được, nên muốn đi tưới nước. Bị Hạng Chú nói như vậy, cậu lại đặt bình tưới hoa xuống, buồn bã “vâng” một tiếng, đi ngang qua người Hạng Chú, lên lầu làm bài tập.
Trải qua sóng gió vừa rồi, khách còn lại ở trong quán đều nhanh chóng đi hết, bây giờ trong quán không còn ai.
Vì để bản thân tập trung tinh thần, không nghĩ lung tung nữa, Hạng Chú tự pha cho mình một ly cà phê. Mẻ hạt này mới rang không bao lâu, là hạt cà phê Vân Nam, chua ngọt vừa phải, hương vị dịu nhẹ cân bằng, uống ngon hiếm có. Nhưng tâm trạng anh không bình tĩnh, dòng nước pha cà phê lúc nhỏ lúc lớn, ly cà phê pha ra có hương vị che đi mất mùi vị ban đầu, lộn xộn hết cả lên.
Đầu đĩa than trong quán đang phát nhạc, bên ngoài thì sét đánh, bọn họ một người đang làm bài tập trên lầu, một người pha cà phê dưới lầu, đều mất tập trung.
Điện thoại của Hạng Chú rung lên, mở ra xem là dự báo bão của tổng đài gửi đến, còn một tin nhắn là của Nhất Ninh gửi.
Sắp đến ngày Quốc tế thiếu nhi, ăn mừng ngày 1/6 là thói quen trước đây của hai người.
Nhất Ninh nói: “Năm năm không ăn lẩu, Chúc Miêu không ăn cay.”
Cố họng Hạng Chú lại ngứa ngáy, cố ý trả lời: “Tôi muốn ăn lẩu, ăn lẩu uyên ương là được.”