Chương 25

"Kẻ có tiền thật tốt, một chiếc áo khoác mới tinh nói không cần là không cần."

Quần áo? Bán lại? Ngài Lục?

Hợp vài chữ mấu chốt lại với nhau, rất dễ dàng nghĩ được: Có người cầm quần áo của Lục Yến Thần đi bán lại lấy tiền!

Nghe ý tứ của bọn họ, là Lục Yến Thần chủ động giao áo khoác cho họ xử lý, mới khiến cho họ bắt được sơ hở.

Khương Dư Miên lùi lại hai bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tim bỗng nhiên đập mạnh.

Cô đi ra từ sau cái cây, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người kia: [Áo khoác gì?]

Người vừa rồi còn đắc ý vì chiếm được tiện nghi nhất thời luống cuống: "Khương, cô Khương..."

Vẻ mặt của Khương Dư Miên nghiêm túc: [Tôi hỏi các người, Lục Yến Thần bảo các người xử lý áo khoác gì đó vào lúc nào?]

Chuyện đã bại lộ, bọn họ không dám giấu diếm: "Là, đại khái là nửa tháng trước, ngài Lục cho chúng tôi một chiếc áo khoác màu đen, bảo chúng tôi xử lý."

Nửa tháng trước, áo khoác màu đen... Là chiếc áo mà cô từng mặc.

Chân tương đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt Khương Dư Miên trắng bệch.

Hoá ra "không sao, anh sẽ xử lý" trong miệng anh cũng không phải là không ngại, mà là từ ban đầu đã có ý định vứt bỏ đi chiếc áo.

Vì sao...

Nếu như để ý đến thế, tại sao phải chủ động đưa áo cho cô, cười nói "không sao" nhưng lại lén lút ném đi.

Khương Dư Miên thất thần nhìn qua phiến đá lát dưới mặt đất, nhớ tới việc mình từng bắt gặp Lục Yến Thần mỉm cười bắt tay người ta, quay người lấy khăn ra lau, cuối cùng vô tình ném đi chiếc khăn tay đắt đỏ giống hệt như đồ bỏ đi.

Hoá ra là như vậy...

Bây giờ, khăn tay biến thành quần áo, tính chất vẫn giống nhau.

Lại là như thế này, thật tàn nhẫn mà.

Khi ôm cô quần áo nói "đợi giặc xong sẽ trả lại", có phải Lục Yến Thần cũng thầm cười cô vẽ vời thêm chuyện ở trong lòng không?

Hai giúp việc nơm nớp lo sợ chờ bị phê bình, kết quả lại nghe được tin tức Khương Dư Miên nói với quản gia muốn rời khỏi.

Hôm nay, vừa vặn Lục Yến Thần từng dặn dò phải chú ý đến tình huống của Khương Dư Miên. Bây giờ, cô nói muốn đi, quản gia không dám tùy tiện cho qua, bèn gọi điện thoại cho Lục Yến Thần trước.

Khương Dư Miên gật đầu đồng ý, gọi điện thoại sang, Lục Yến Thần chỉ do dự một chút liền nói: "Sắp xếp xe đưa cô ấy về nhà họ Lục, bên ngoài lạnh lẽo, bảo cô ấy mặc nhiều một chút."

Anh dặn dò xong thì cúp điện thoại.