Chương 20

Lục Yến Thần muốn tự cô đưa ra lựa chọn, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn chạy đi, rời xa khỏi cái phòng bệnh làm người ta thấy áp lực này, trốn tránh khỏi cái bệnh viện khiến cho cô thở không nổi.

Nhưng bị một đôi mắt nhìn chăm chú như thế, cô đi không nổi, hai chân phảng phất như đang cắm rễ dưới mặt đất, chỉ có thể mọc ở cạnh giường.

Có lẽ là bởi vì Lục Yến Thần từng nói có thể người đó có liên quan đến việc cô mất đi ký ức, dù cho bây giờ vẫn còn chưa thấy rõ dáng vẻ của người nọ, lòng cô cũng đã run rẩy theo.

Bàn tay kéo lấy ống tay áo của Lục Yến Thần đang run rẩy, càng đến gần thì càng sợ hãi.

Gương mặt của người nằm trên giường trắng bệch, ngoại trừ hô hấp và nhịp tim đang đập thì không nhúc nhích tí nào. Người đàn ông này còn rất trẻ, trông chỉ chừng hai mươi, dáng vẻ không tồi, chỉ là vết sẹo trên trán có hơi doạ người.

Khương Dư Miên chỉ nhìn lướt qua đã vội chuyển ánh mắt.

"Gã vì xâm phạm trẻ vị thành niên nên bị phán đi tù, đầu đã bị đánh tổn thương trong một vụ ẩu đả, vẫn mãi không tỉnh lại. Vết sẹo trên trán chính là dấu vết lưu lại trong tù."

Lục Yến Thần không hề giấu diếm gì với cô, trở tay bắt lấy cổ tay cô cách một lớp quần áo, để cô đang có ý đồ trốn tránh có thể nhìn kỹ: "Có ấn tượng không?"

Cô chậm rãi quay đầu, thấy rõ gương mặt của người kia.

Trước mắt có một cảnh tượng mơ hồ chợt lóe lên, Khương Dư Miên cúi đầu lắc lắc, im ắng há miệng: Đồng Đồng...

Ánh mắt Lục Yến Thần ngưng lại, quan sát thần thái của cô vào giờ phút này, rõ ràng là cô đang kêu tên của một người. Lần này gần như có thể xác nhận, Khương Dư Miên quen biết người này.

"Em nhớ đến điều gì rồi?" Anh hỏi.

Khương Dư Miên bắt đầu giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi tay anh.

Lục Yến Thần giảm bớt sức lực, nhưng không hề buông ra hoàn toàn.

Xuyên qua người kia, Khương Dư Miên phảng phất như trở lại sân trường quen thuộc, mấy trăm mét bên ngoài trường mở đầy các loại cửa hàng, phần lớn người lui tới đều là học sinh cấp ba.

Phía sau con đường náo nhiệt kia, cô nhìn thấy dáng vẻ thân mật của một người đàn ông với một nữ sinh trẻ tuổi, người kia quay đầu, Khương Dư Miên thấy rõ mặt của gã.

Bên tai lần lượt nổi lên rất nhiều âm thanh, là cô đang kéo một nữ sinh tóc ngắn đang nói chuyện:

Đồng Đồng, đừng đi...

Anh ta đang gạt cậu.