Chương 1: Group Chat

Nguyễn Trần Minh Vũ năm nay hai mươi tám tuổi là một người đam mê lịch sử, sở thích là sưu tầm các sách lịch sử, dã sử của thế giới và Việt Nam. Là người con nước Việt mang trong mình dòng máu con rồng cháu tiên nên thần tượng của anh là các vị vua tài ba của Việt Nam như Quang Trung, Lý Thái Tổ, Trần Thánh Tông, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Lợi, và kính yêu nhất là Bác Chủ Tịch sinh tại làng Kim Liên, Nam Đàn, Nghệ An.

Ước mơ của Vũ là ước một lần được gặp các vị anh hùng dân tộc, được đến thời đại của họ để chứng kiến trí thông minh, lòng dũng cảm của các bậc anh hùng, lấy trí đấu dũng, lấy nhỏ thắng lớn. Chỉ là một nước nhỏ lại có thể sinh ra các danh nhân, các thánh nhân cùng sánh vai với thế giới. Vậy mà ước mơ xa vời vợi ấy lại thành hiện thực một cách bất ngờ.

"Ting ~ "

An Dương Vương đã được thêm vào nhóm chat.

Trưng Nữ Vương đã được thêm vào nhóm chat.

Lý Thái Tổ đã được thêm vào nhóm chat.

Trần Anh Tông đã được thêm vào nhóm chat.

Hưng Đạo Đại Vương đã vào nhóm chat.

Quan Trung Hoàng Đế đã được thêm vào nhóm chat.

Mỹ Nhân ngư đã được thêm vào nhóm chat.

Minh Vũ bực bội dò tay ra từ trong chăn để tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi kia. Tối hôm qua, vì đọc cuốn truyện dã sử mới mua được mà cậu đã thức tới gần bốn giờ sáng, giờ mới ngủ được một chút thì đã bị đánh thức ai mà không bực. Cứ tưởng là có việc nhưng nhìn lại trong thông báo cậu trợn tròn mất rồi bật cười to.

"Mấy cái đứa điên này, hôm nay tụi mày bị gì thế, sao lại đặt tên như thế này, không sợ buổi tối bị mấy cụ gõ đầu à?"Vũ có tham gia một group chat đam mê lịch sử, trên đó có những cái tên éo chịu được như: Ba tao là Quang Trung, em trai ruột của anh ba Trần Thuyên, Lý Chiêu Hoàng - Nữu Hổ Lộc, đánh chết Trần Hiện, Chém Tự Đức 100 dao,... Nhưng ít có ai dám để tên thật của các vị vua là anh hùng, là những minh quân có công dựng nước và giữ nước như này cả. Tuy buồn cười nhưng Vũ cũng không nhịn được cảm thấy mọi người thiếu tôn trọng đối với các vị tổ tông nên nhắn tin riêng với nhóm trưởng kêu anh nhắc họ đổi tên lại, đập vào mắt Vũ là tên nhóm trưởng là: Đức Thánh Tản Viên - Sơn Tinh. Mọe nó, cái quái gì thế này, bực cả mình Vũ vào nhóm nhắn một loạt.

"Các ông bị gì thế hả? Sao đặt tên gì kì thế? Có biết như vậy là thiếu tôn trọng hay không? Nghĩ mình là ai vậy hả? Là một người con nước Việt mà tôn trọng cơ bản nhất cũng không có thì đừng có nói mình là người yêu sử."

"Nhóm trưởng nữa sao ông cũng hùa theo chúng nó thế? Làm nhóm trưởng mà không làm gương gì cả, tôi nhắc nhẹ mấy ông đấy, mau đổi tên đi, nếu bị người ngoài thấy được nó chửi cho nhục mặt."

Hưng Đạo Đại Vương-Trần Quốc Tuấn: [Hùa? Là gì?]

Quang Trung Hoàng Đế-Nguyễn Huệ: [Người thật là Hưng Đạo Đại Vương?]

An Dương Vương-Thục Phán: [Các ngươi là ai?]

Trưng Nữ Vương-Trưng Trắc: [Đây là chỗ nào? Các ngươi là ai?]

Trần Anh Tông - Trần Thuyên: [Ngoại tổ? Ngoại tổ người còn chưa có chết?]

Quang Trung Hoàng Đế - Nguyễn Huệ: [Trần Anh Tông ngài...]

Hưng Đạo Đại Vương - Trần Quốc Tuấn: [...]L

ý Thái Tổ - Lý Công Uẩn: [Tuy không biết các ngươi là ai nhưng Trần Thuyên đúng không ngươi gặp ngoại tổ phụ đầu tiên không phải là chào hỏi mà hỏi chưa chết, ngươi còn là người sao?]

Mỹ Nhân ngư - Bà Nược: [Hahahaha, Trần Thuyên ngoài việc trị nước, đánh giặc thì những chuyện còn lại có chuyện nào mà người sẽ làm.]

Hệ thống Tản Viên: [... Giải thích câu trên: Trần Thuyên không làm người.]

Quang Trung Hoàng Đế - Nguyễn Huệ: [ Xác thật, vua Trần Anh Tông ít khi làm người.]

Hưng Đạo Đại Vương: [...]

Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn:[...]

An Dương Vương - Thục Phán: [...]. [Ta theo số đông.]

Minh Vũ cảm thấy tức chết rồi mình đã cảnh cáo như thế mà họ còn không biết thay đổi tuy những chuyện của vua Trần Anh Tông xác thật có chút làm người câm nín nhưng ông ấy là một vị vua có công hưng thịnh nước Việt, không nên lấy ra làm cười đùa như vậy được. Khi cậu đang đánh chữ định chửi nhóm người kia thì có một giọng nói vang lên trong đầu.

"Group chat đã được khởi động, nhóm trưởng Đức Thánh Tản Viên (đang ngủ say), nhóm phó (Nguyễn Trần Minh Vũ (quyền nhóm trưởng), hệ thống liên lạc Thời Không Song Song nước Việt đã được trói định. Kính xin nhóm phó hoàn thành các nhiệm vụ được giao."

Sau một lúc lâu Minh Vũ load kịp những gì mà hệ thống giải thích, cậu được hệ thống Thời Không Song Song nước Việt lựa chọn trở thành cầu nối giữa các triều đại nước Việt, mỗi triều đại lại ở một thế giới song song khác nhau. Những cái tên trong nhóm là thật, là tên thật của họ và cũng là những nhân vật lịch sử mà cậu luôn muốn gặp. Còn lý do tại sao người được chọn là cậu thì hệ thống chỉ để lại một câu "tự tìm hiểu, hệ thống không thể giải thích".

Minh Vũ phải hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, mỗi nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng, nhiệm vụ thất bại cậu sẽ không bị trừng phạt nhưng sự phát triển của mỗi triều đại tụt lại mười năm. Đây mà là không phải trừng phạt à, dù liều cả cái mạng này cậu cũng sẽ giúp các vị hoàng đế hưng thịnh Đại Việt.

Ở bên kia các thời không, hệ thống cũng đồng thời giải thích cho các vị đế vương hiểu cách vận dụng nhóm chat, công năng của nhóm chat và Nguyễn Trần Minh Vũ là ai. Lý do tại sao Đức Thánh Tản Viên lại lựa chọn mọi người thì hệ thống không nói, nó chỉ biết chấp hành nhiệm vụ do Đức Thánh giao cho còn những chuyện còn lại không thể phụng cáo. Xuất hiện trước mặt các vị đế vương là một vầng sáng kỳ lạ bên trong đang hiện chữ để giải thích cho mọi người hiểu, chỉ cần dựa vào ý niệm là có thể viết ra được điều mình muốn nói và gửi vào trong nhóm chat. Nếu không phải hệ thống giải thích rõ ràng thì các vị đế vương ở đây đều cho rằng là người xấu đang giả thần giả quỷ lừa gạt bọn họ.

An Dương Vương may mắn có Rùa Thần ở bên cạnh giải thích nên hiểu rõ hơn công năng của nhóm chat.

Rùa Thần: Thật không ngờ Đức Thánh lại có năng lực cao siêu như thế, có thể tạo ra đồ vật vượt thời không, đến được cả tương lai, tuy rằng chúng ta không thể vượt thời không nhưng các đồ vật thì lại dễ như trở bàn tay. Bệ hạ ngài nhìn đến hình cái giỏ này chúng ta có thể đặt hàng tất cả mọi thứ chúng ta muốn mua, chỉ cần chi trả đầy đủ là được, mọi người mỗi tháng đều mua được một lần.

oOo

Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn: [Vậy Minh Vũ chính là người đến từ tương lai. Ngươi nói xem Nhà Lý của ta như thế nào?]

Thục Phán: [Còn Âu Lạc của ta nữa?]

Mỹ Nhân Ngư - Bà Nược: [Các ngươi đừng tốn công vô ích nữa, không thấy tên nhóm chat là gì à? Cái tên nói lên tất cả ở đây đều là vua nước Việt vậy các ngươi nghĩ triều đại của mình còn tồn tại sao?]

Các vị khác đang muốn hỏi về triều đại của mình liền dừng tay, không phải là bọn họ không biết mà là muốn biết tương lai của thời đại do mình thành lập nó sẽ đi bao lâu, cao bao nhiêu, được người đời sau đánh giá thế nào.

Hưng Đạo Đại Vương - Trần Quốc Tuấn: [Ta không phải là vua nước Việt, ta chỉ là một thần tử của nhà Trần thôi, còn việc muốn biết về tương lai, nắm bắt tương lai của người cũng là chuyện rất bình thường. Giản bối xin cúi chào An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Lý Thái Tổ. Giản bối tên là Trần Quốc Tuấn.]

Quan Trung Hoàng Đế - Nguyễn Huệ: [Giản bối Nguyễn Huệ xin cúi chào An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Lý Thái Tổ, Hưng Đạo Đại Vương, Trần Anh Tông bệ hạ.]

Trần Anh Tông - Trần Thuyên: [Giản bối Trần Thuyên xin cúi chào An Dương Vương, Trưng Nữ Vương, Lý Thái Tổ. Ngoại tổ phụ là do con nhanh miệng người đừng tức giận, tổn hại sức khỏe, ngài không biết khi ngài mất con đã đau lòng biết nhường nào.]

Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn: [Giản bối Lý Công Uẩn xin cúi chào An Dương Vương, Trưng Nữ Vương. Trần Thuyên bây giờ ta đã tin tại sao mọi người lại nói ngươi không làm người rồi.]

Hưng Đạo Đại Vương - Trần Quốc Tuấn: [...]

Trưng Nữ Vương - Trưng Trắc: [Giản bối xin cúi chào An Dương Vương].

Mỹ nhân ngư - Bà Nược: [An Dương Vương, tất cả mọi người ở đây đều cúi chào ngươi, thế nào có cảm thấy rất vinh hạnh hay không? Ây da, một đám người các ngươi tại sao lại phải lễ nghĩa cũ rích như thế chứ, ta sống hơn bốn nghìn năm rồi cũng không xưa cũ bằng các ngươi]. Bà Nược cười nói.

An Dương Vương - Thục Phán: [Ta cảm ơn ngươi Ngư nương nương. Chào hỏi là nguyên tắc cơ bản, là sự tôn trọng giữa người với người, huống chi mọi người ở đây đều là đế là vương thì càng phải nhận được tôn trọng. Đâu như ai kia a, yêu quái sống bốn nghìn năm một chút lễ tiết cũng không học được].

Mỹ nhân ngư - Bà Nược: [Ngươi mới là yêu quái, cả nhà ngươi đều là yêu quái, $#%&**@!].

Minh Vũ: [Giản bối xin cúi chào các vị, được gặp mọi người là vinh hạnh cũng là may mắn của giản bối. Thật không ngờ có một ngày ước mơ của giản bối trở thành sự thật, các vị chính là tấm gương sáng mà con cháu đời sau như chúng tôi cần phải học hỏi]. Minh Vũ một câu nói liền lấy được lòng tất cả mọi người, cũng ngăn chặn đại chiến sắp diễn ra giữa An Dương Vương và Nược nương nương.

Trần Anh Tông - Trần Thuyên: [An Dương Vương và Nược nương nương có quen nhau sao? Nghe cách nói chuyện thì hai người có chuyện xưa à].

Mỹ nhân ngư - Bà Nược: [Không quen].

An Dương Vương - Thục Phán: [Không quen].

Trần Anh Tông - Trần Thuyên: [Không quen à, đồng thanh thế].

Mỹ nhân ngư - Bà Nược: [Hứ].

An Dương Vương - Thục Phán: [Hừ].

Tất cả mọi người đều nhìn ra được cả hai người bọn họ đều có chuyện xưa, hoặc là bạn bè hoặc là có thù nhưng xem tình huống thì vế sau nhiều hơn rồi.

Nhưng mọi người trong nhóm lại không quan tâm lắm, ai cũng có chuyện xưa không muốn người biết, chỉ cần không ảnh hưởng đến mọi người thì mọi chuyện cứ để ngủ yên trong quá khứ.