7.
Tiểu đạo sĩ học đạo thuật ngày càng nghiêm túc, hắn quyết định phải giúp tiểu thỏ tử hóa thành hình người.
Sư phụ nhìn đại đệ tử nghiêm túc lật xem sách cổ đạo pháp, mặt mày mừng rỡ.
Đệ tử nỗ lực như vậy, chuyện kế thừa đạo quán ngày sau chắc chắn là nằm trong tầm tay rồi. Lúc đó, hắn và sư đệ sẽ cùng đi vân du thế giới, mới tưởng tượng một chút đã thấy kích động không thôi! Ha ha ha.
Tiểu đạo sĩ phát giác bản thân gặp phải cản trở rất lớn, mỗi một chữ trong sách cổ hắn đều hiểu, thế nhưng tổng hợp thành một câu nói, hắn lại hoàn toàn xem không hiểu. Đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống một tên ngu ngốc.
Hắn đem sách đặt lên giường, để tiểu thỏ tử đọc cho hắn nghe.
Ba cánh hoa miệng của tiểu thỏ tử nhanh chóng khép mở mà đọc, thanh âm ngọt ngào nghe thập phần dễ chịu.
Tiểu thỏ tử: Pháp thuật của nhân loại mấy người thật đơn giản.
Tiểu đạo sĩ: Cái... cái gì?
Hắn hoài nghi mình xuất hiện ảo thính.
Tiểu thỏ tử còn đang đắm chìm trong thế giới đạo pháp không có cách nào tự tỉnh lại.
Tiểu đạo sĩ đem bản thân xê dịch đến góc khuất hẻo lánh nhất trong đạo quán.
Gần đây tiểu thỏ tử đọc sách trông có chút điên, không quản ngày đêm đều nằm nhoài trên bàn đọc sách, ba cánh hoa miệng lẩm bẩm, tất cả đều là đạo pháp cao thâm. Tiểu đạo sĩ luôn sợ rằng không may có sư đệ nào nhìn thấy tiểu thỏ tử biết nói sẽ bị doạ ngất đi.
8.
Ngoài cửa sổ có tiếng động, nghe như tiếng bước chân ngổn ngang của hai người.
"Vân Tích, huynh muốn hôn đệ."
!!! Là tiếng của sư phụ.
Toang rồi! Mình đổi phòng mà quên nói với mọi người mất rồi.
"Không được." Sư thúc bình thường đều ngạo kiều, ngày hôm nay thanh âm lại đặc biệt mềm mại.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng nước quấn quýt.
Tiểu đạo sĩ che miệng tiểu thỏ tử, sợ nó lên tiếng làm hỏng chuyện tốt của sư phụ với sư thúc.
Năm phút trôi qua, tiếng động bên ngoài không những không dừng lại mà còn có xu hướng càng lúc càng kịch liệt.
"Oành" một tiếng, cửa phòng bị đá văng, tiểu đạo sĩ sợ đến run lên.
Sư phụ ôm sư thúc trong l*иg ngực, vẻ mặt đình trệ nhìn về phía tiểu đạo sĩ.
Vị sư thúc được ôm trong ngực kia, cặp mắt đào hoa không giấu nỗi men say, ửng hồng trên mặt chưa tan, nơi khóe miệng vẫn còn lưu lại vệt nước trong suốt.
Sư phụ: Khụ, con ở đây làm gì?
Tiểu đạo sĩ: Gần đây con thường ở trong phòng đọc sách, sợ làm ảnh hưởng đến nhóm sư đệ bên cạnh nghỉ ngơi nên mới đổi đến gian phòng này.
Sư phụ: Nỗ lực học tập đạo pháp, rất tốt. Khụ... con tiếp tục học tập, ta và sư thúc con sẽ không quấy rầy.
Tiểu đạo sĩ: ... Sư phụ, sư thúc đi thong thả.
Tiểu thỏ tử nhảy xuống bàn, vịn khe cửa nhìn lén.
Sư thúc đang e thẹn véo eo sư phụ, sư phụ đau phát run nhưng vẫn ngoan ngoãn làm bé ngoan tùy ý sư thúc xử lý.
Tiểu thỏ tử: Bọn họ mới vừa ở ngoài cửa sổ làm gì vậy?
Tiểu đạo sĩ: Bọn họ là... là song tu, đúng vậy, song tu.
Tiểu thỏ tử: Ồ, thì ra là như vậy, đạo pháp quả nhiên tuyệt diệu.
Tiểu đạo sĩ đỡ trán, hắn cảm thấy bản thân vừa tiếp nhận một loại khai sáng và trách nhiệm mà tầm tuổi này không nên có.
9.
Chẳng mấy chốc, tiểu thỏ tử sinh hoạt ở đạo quán đã được hai năm. Trong hai năm này, tiểu đạo sĩ học được vô số kiểu gọt cà rốt, tiểu thỏ tử cũng đem sách trong đạo quán xem xong cả rồi.
Buổi tối ngày nào đó, tiểu đạo sĩ đang ngủ đến mơ mơ màng màng đột nhiên phát hiện tiểu thỏ tử lông xù trong ngực biến thành một tiểu mỹ thiếu niên trơn nhẵn, lập tức bị doạ tỉnh.
Tiểu đạo sĩ: Mày cậu mày... sao mày biến thành người rồi?
Tiểu thiếu niên xoa xoa con mắt: Cái gì?
Tiểu đạo sĩ: Mày biến thành người rồi!
Tiểu thiếu niên ôm chặt lấy tiểu đạo sĩ: Ưm! Cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà rồi.
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt đờ đẫn: Về nhà?
Thì ra, tiểu thỏ tử là bỏ nhà ra đi. Nó là hài tử nhỏ nhất trong nhà, cũng là thỏ yêu biến hình trễ nhất trong tộc.
Vốn do không nhịn được chuyện bị đồng tộc thỏ cười nhạo, tiểu thỏ tử khoác áo choàng đỏ, hướng cha mẹ tuyên thệ, không hóa thành hình người thì sẽ không trở về nhà. Sau đó, khí phách hiên ngang rời nhà.
Lại thêm sau đó, nó bởi vì vừa lạnh vừa đói mà té xỉu trong tuyết, được tiểu đạo sĩ nhặt về đạo quán.
10.
Tiểu thỏ tử vui vui vẻ vẻ chuẩn bị về nhà.
Tiểu đạo sĩ đem sách mà ngày thường tiểu thỏ tử thích đọc cùng cà rốt cắt khối mà y thích ăn xếp đầy tay nải.
Tiểu thỏ tử đi rồi, tiểu đạo sĩ có chút mất mát.
Lúc lên lớp, Thanh Dương một bên lén lút nhét thịt bò khô vào miệng, một bên hỏi tiểu đạo sĩ: "Đại sư huynh, sao hôm nay không thấy tiểu thỏ tử của huynh đâu vậy?"
Tiểu đạo sĩ vẻ mặt buồn bã: Nó đi rồi.
Thanh Dương vỗ vai hắn: Không sao không sao, để hôm nào đệ mua cho huynh một con khác.
Tiểu đạo sĩ lắc đầu: Thơ cổ có nói "Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân."*
Thanh Dương: Sao nghe kỳ kỳ vậy?
Một hạt dưa "bốc" ngay giữa trán Thanh Dương.
Sư thúc: Thanh Trúc, Thanh Dương phạt vẽ "Ngưng thần phù" một trăm lần.
Mặt Thanh Dương nhăn thành một trái khổ qua.
Tiểu đạo sĩ nghiêm túc đem ngưng thần phù vẽ một trăm lần.
Lúc trước, tiểu thỏ tử thích dán ngưng thần phù ở sau gáy rồi đọc sách, bây giờ mình vẽ nhiều bùa như vậy mà lại không có tiểu thỏ tử đến lấy dán.
Ai, ngày thứ hai tiểu thỏ tử rời đi, thật nhớ nó...
* Hai câu đầu trong bài "Ly tư (kỳ tứ)" của Nguyên Chẩn.
Nguyên văn:
曾經滄海難為水,
除卻巫山不是雲。
取次花叢懶回顧,
半緣修道半緣君。
Phiên âm:
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Dịch nghĩa
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,
Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.
Hoàn cảnh sáng tác: Vợ đầu của Nguyên Chẩn là con gái Kinh triệu doãn họ Vi, tên Huệ Tùng (蕙叢). Khi Huệ Tùng chết, ông làm bài thơ này khóc.
(Nguồn: thivien.net)