Chương 12

Thủ đô luôn luôn bị kẹt xe.

Dương Đình nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Nếu ban đầu còn cảm thấy có chút manh mối là thiếu gia yêu sớm, thì hiện tại chú ta sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Cô bé này sau khi đọc địa chỉ nhà xong thì giống như nuốt mất lưỡi, không có chút ý tứ nào muốn tán gẫu cùng thiếu gia.

Thiếu gia cũng không mở miệng.

Từ lúc xe chạy cho tới giờ, âm thanh duy nhất ở hàng ghế sau chính là tiếng vải dệt cọ xát khi Tông Chính Hàng cởϊ áσ lông phủ lên đùi.

Nhưng nếu nói không phải yêu sớm thì thiếu gia lại chưa từng đưa cô gái nào về nhà.

Đến cửa tiểu khu, Vu Vũ Thanh nói lời cảm ơn, sau đó xuống xe, chạy lấy người.

Chờ Dương Đình lái xe về tới bãi đỗ xe của nhà Tông Chính, thì chú ta nghe thấy Tông Chính Hàng lên tiếng: "Chú Dương, tra cô ấy một chút."

Tông Chính Hàng không thích thời kỳ trưởng thành, hắn cảm thấy chán ghét với tinh lực của chính mình.

Sau khi rời giường bắt buộc phải thay qυầи ɭóŧ, hạ thân thường xuyên hưng phấn một cách lạ thường, con gái đi ngang qua vặn eo lắc mông cũng có thể làm cho dươиɠ ѵậŧ của hắn nhảy lên.

Nhưng hắn không có hứng thú với bất kỳ nữ tính nào trong trường học hoặc là trong các cuộc tụ hội, nửa người dưới không thể khống chế cương cứng khiến cho hắn cảm giác bản thân mình như một tên ngu xuẩn nhìn thấy lỗ là muốn cắm vào.

Mặc dù không có người nào phát hiện tình trạng hạ thân của hắn, nhưng loại phản ứng sinh lý không thể khống chế này vẫn làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Vì để phát tiết đám tinh lực dư thừa này, hắn liều mạng vận động, luyện ra được một thân cơ bắp, chiều cao cũng không ngừng tăng lên.

Nhưng hiệu quả không quá lớn, bởi vì tinh lực hắn cũng tăng lên theo. Toàn bộ cơm hắn ăn đều hóa thành năng lượng, nhảy loạn lên trong cơ thể hắn, khiến cho hắn ở trong giờ học giống như một con mọt sách, ngồi im tại chỗ không dám đứng dậy.

Hắn không tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng không tìm bạn gái.

Loại thứ nhất hắn chướng mắt, loại sau thì hắn lại cảm thấy phiền toái.

Đối với Tông Chính Hàng ở tuổi này mà nói, nữ sinh là đáng yêu, nhưng vẫn còn kém xa trò chơi và các hoạt động thể dục thể thao, không đáng để tiêu phí thời gian và tinh lực.

Ngày đó ra ngoài chơi, hắn chợt nghe thấy giọng một cô gái cách đó khoảng mười mét.

Rõ ràng âm lượng không lớn, nhưng giọng nói kia cứ như ghé sát vào lỗ tai hắn để nói vậy.