Chương 10

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người lao lên từ phía sau xô ngã xuống.

Sức lực người này thật sự quá lớn, đầu gối Vu Vũ Thanh đau ê ẩm.

"Thật sự xin lỗi, mỹ nữ, bạn không sao chứ?" Người tông phải cô vô cùng ngượng ngùng, vươn tay muốn kéo cô dậy.

Vu Vũ Thanh lắc đầu, sau đó bị người khác nâng lên.

Là Tông Chính Hàng.

Hắn cau mày: "Bạn thử di chuyển xem có khó chịu chỗ nào hay không."

Vu Vũ Thanh nói cảm ơn với Tông Chính Hàng, sau đó nói với người đã tông mình: "Không có sao đâu, bạn đi chơi đi."

Cô nói: "Cảm ơn mọi người đã mời tôi tới chơi, tôi về trước đây."

Mùa đông mặc dày, đầu gối nhiều nhất cũng chỉ là bị va tới tím thôi, còn là một lý do hoàn hảo để chuồn về.

Từ tận sâu trong lòng Vu Vũ Thanh cảm thấy Tông Chính Hàng khắc cô, gặp phải hắn thì sẽ không có chuyện gì tốt.

"Bạn về nhà thế nào?" Tông Chính Hàng hỏi.

"Tàu điện ngầm."

"Chân bạn đã thành như vậy để mình đưa bạn về. Mình có xe."

Đại thiếu gia từ nhỏ đã có xe đặc biệt đưa đón.

"Không cần, tôi thuê xe là được." Vu Vũ Thanh từ chối.

Bọn họ gặp nhau trong một ngày xuân se lạnh.

Vu Vũ Thanh tham gia một môn học tự chọn về triết học, sau khi tham gia cô mới phát hiện có quá nhiều tài liệu lịch sử và sách cần phải đọc. Một một học tự chọn mà giáo sư lại biến nó trở thành một môn bắt buộc, bài tập nhiều không nói, điểm danh cũng vô cùng nghiêm khắc.

Giáo sư còn thích chọn người đứng dậy trả lời câu hỏi.

Bảo sao môn này lại ít người đến vậy.

Điều duy nhất khiến Vu Vũ Thanh cảm thấy được an ủi, là trong lớp có một mỹ nam.

Chỗ ngồi khá là rộng rãi, nhưng khi hắn ngồi xuống thì lại có cảm giác chật chội, chân dài không có chỗ để trực tiếp duỗi ra dưới gầm bàn.

Hệ thống sưởi của phòng học khá ổn, nên hắn không mặc dày, còn có thể nhìn ra thân hình to lớn của hắn qua lớp áo sơ mi.

Quan trọng là khuôn mặt, một khuôn mặt không cần chỉnh sửa kiểu tóc. Tóc rất ngắn, da thịt mỏng manh lộ xương cốt, trán, xương lông mày, xương mũi đều là có một không hai.

Kỳ thật ở đại học có không ít anh đẹp trai, ở học viện văn học của các cô đã có mấy người.

Chỉ là ngoại hình của anh chàng này, có thể sánh ngang với những chàng trai đứng trước gương nửa tiếng đồng hồ để dùng sáp vuốt tóc.

Hắn là đàn ông. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng hắn là đàn ông.

Vu Vũ Thanh không biết Tông Chính Hàng là người của học viện nào, bản thân mặc dù không trang điểm, nhưng tóc vừa gội, quần áo cũng OK.

Vì thế cô không có một giây do dự, đã đi tới ngồi bên cạnh Tông Chính Hàng.