Chương 39.2: Nhân vật cầm tù 8

Editor: Dĩm

Cù Đông Hướng cảm thấy bàn tay đang giữ cằm mình phát ra lực cực mạnh. Hơi nóng từ lòng bàn tay khiến cằm cô bỏng rát.

“Anh thấy đấy - Tôi cứu anh hay không cứu anh đều có thể chiến thắng. Có thể thắng tại sao lại muốn thua? Có liên quan gì đến lòng người khác. Vốn dĩ thứ làm thay đổi chuyện này chính là do tâm của anh. Chẳng lẽ anh chỉ nghĩ cùng nhau ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận suốt cả đời sao?” Sau khi nói xong, Cù Đông Hướng cảm thấy bàn tay đang dùng lực đè lên lưng cô run nhẹ. Sau đó càng dùng sức hơn. Tầm mắt của cô phút chốc một mảng đen, hoa mắt một lúc, có cảm giác máu tươi đang kìm trong cổ họng sắp bị trào ra.

Vọng Phàm Viễn nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà anh ta đang ôm trong tay. Ngực của cô bị đánh trúng, hơn nữa còn bị động tác của anh ta càng làm cho trầm trọng. Anh ta nhớ lúc nãy cô rơi từ tầng hai xuống, đỉnh đầu còn chưa tới cằm anh ta, vươn tay cũng không ôm hết được anh. Nhưng đến phút cuối rơi xuống cũng không hề buông tay.

Hành động đó khiến anh ta rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Khi còn rất nhỏ anh ta đã biết đồng quy vu tận đổi lấy khả năng sinh tồn. Anh ta từ trước đến nay chưa từng biết khái niệm cùng thắng là gì, về sau cũng không muốn biết.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người. Ánh mắt của Vọng Phàm Viễn dừng lại ở trên mặt Cù Đông Hướng. Khuôn mặt của cô tái nhợt vì đau, khóe mắt đỏ lên đau đớn, thực khiến người ta chói mắt. Giống như hành động và lời nói vừa rồi của cô, chúng khiến anh phát cáu.

Lần đầu tiên, Vọng Phàm Viễn không phải cảm thấy thống khoái khi tra tấn nữ nhân. Anh ta đột nhiên buông lỏng tay thả Cù Đông Hướng, tùy ý để cô nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ lo đám đạo tặc còn lại. Cô vô dụng như vậy. Tốt hơn là nghỉ ngơi đi."

Kết quả tự nhiên thực nhanh đã rõ ràng. Thân thủ của Vọng Phàm Viễn quay lại rất nhanh. Khi trở về còn ném một túi thuốc cho Cù Đông Hướng.

"Dùng bên trong lẫn bên ngoài. Đừng để bị thương nặng. Có vẻ trận sau không công bằng."

Cù Đông Hướng nhận thuốc, mỉm cười nói cảm ơn. Nhưng trong lòng lại hoàn toàn trái ngược - Một kẻ biếи ŧɦái như Vọng Phàm Viễn còn để đến ý trò chơi không công bằng?

Cô đang có tâm trạng tốt, chấn thương một chút là có thể nhận được ba điểm ưu ái của Vọng Phàm Viễn. Quả thực là dễ kiếm tiền.

Sau khi kích được Vọng Phàm Viễn. Cù Đông Hướng một bước lại muốn tiến thêm một bước. Khi thoa thuốc, cô không chút do dự, cởϊ qυầи áo bên cạnh Vọng Phàm Viễn, còn muốn Vọng Phàm Viễn thoa thuốc vào lưng cô.

“Biến —— Em không có tay à?”

“Anh giúp tôi thoa thuốc ở lưng đi. Tôi cũng không phải vượn người, sao có thể đưa tay đến sau lưng?”

“Không làm ——”

“Ai ——Chính anh đã nói tôi nên xử lý vết thương cho tốt. Vì công bằng của trò chơi. Làm sao? Lời đã nói liền không tính nữa?”

Vọng Phàm Viễn trừng mắt nhìn Cù Đông Hướng đang cợt nhả mình, liếc mắt một cái cầm lấy tuýp thuốc mỡ, bóp đầy hai tay, dùng sức đập một cái vào lưng Cù Đông Hướng.

“Oa - Mẹ ơi! Đau chết đi được - Anh có chắc đó là phương pháp điều trị chứ không phải hạ độc thủ không?” Cù Đông Hướng đau đến mức ngũ quan như bị ép thành một khối.

“Hừm — Chút vết thương nhỏ này có là gì?” Vọng Phàm Viễn dần dần thu lại sức khi nói, bàn tay to từ từ dùng sức xoa thuốc lên lưng.

Màn thứ ba là vượt qua vòng vây. Lần này Vọng Phàm Viễn chỉ đơn giản là một mình chinh chiến. Cù Đông Hướng ngồi bắt chéo chân bên trong xe địa hình. Nhìn Vọng Phàm Viễn

đang chiến đấu anh dũng phía trước, trong miệng tấm tắc tán dương: “Tốt! Kỹ thuật súng thật lợi hại! Cú đá tuyệt vời! Đá lại hắn ta đi —--- Đá hắn!”

Hệ thống trong đầu bất lực hét lên: "Kí chủ! Mấy cái trò này người đều đã vượt qua. Vọng Phàm Viễn chỉ mới đạt được năm điểm yêu thích. Người không vội à?"

"Ta là đang chà sạch một tên đại biếи ŧɦái. Có thể đi lên là tốt rồi. Nếu như bọn người này có thể giống như nhà vệ sinh, một phát liền có thể chà sạch sẽ. Sẽ còn bộ dạng biếи ŧɦái như thế này sao?"

"Còn nữa Kí chủ. Có tình huống bên trong người chưa biết. Nhiên Khôn đã trở lại.”

"Nhiên Khôn? Ồ - Cái tên vòng tử biếи ŧɦái. Yên tâm đi. Hắn tưởng không dễ dàng gì để có thể trở về." Khi Cù Đông Hướng ban đầu thiết lập giả thiết để đối phó với mọi người. Cô đối với các mối quan hệ hay ân oán chuyện cũ của bọn họ đều hiểu biết rất rõ ràng. Rốt cuộc không nên coi thường những kẻ biếи ŧɦái, nếu không làm tốt công khóa, thì thật sự sẽ chết không toàn thây.

Trong khi Cù Đông Hướng đang nói chuyện với hệ thống. Vọng Phàm Viễn đã phá vỡ màn thứ ba của cảnh giới tuyến. Trước vụ nổ phía sau, Vọng Phàm Viễn mang theo một khẩu súng, mặc trang phục quân đội màu xanh lá cây, trông rất uy nghiêm. Cù Đông Hướng thò đầu ra khỏi xe, giơ ngón tay cái ra khen: "Đẹp trai!"

Khuôn mặt của Vọng Phàm Viễn đang căng thẳng vì gϊếŧ chóc, liền dịu đi khi nghe thấy lời tán thưởng của Cù Đông Hướng. Ở màn thứ ba, hai người song song đều nhận được chìa khóa.

Trước mắt là hòa.

Màn thứ tư là trò chơi hai người quyết đấu —-- vượt ngục.

Cù Đông Hướng là cai ngục, còn Vọng Phàm Viễn là tù nhân. Tù nhân trong thời gian quy định phải tìm ra được gợi ý của trạm kiểm soát, nghĩ cách lấy được chìa khóa của phòng giam, thừa dịp cai ngục không chú ý, mở khóa tẩu thoát. Có tổng cộng bốn khóa cửa cần được mở. Một là cửa buồng giam, hai là hàng rào sắt cuối lối đi, ba là cổng sắt ở bên ngoài, bốn là cửa phòng có trang bị cần thiết cho việc vượt ngục. Tù nhân không có vũ khí, còn cai ngục có thể mang theo súng. Vì vậy một khi có cảnh báo tù nhân đã cạy khóa trốn thoát, có thể đuổi bắt tù nhân, đem họ trở về trại giam.

Trò chơi lại bắt đầu theo vòng lặp, cho đến hết thời gian năm ngày khi trò chơi kết thúc mới phân định thắng thua.

Sau khi trò chơi bắt đầu, Cù Đông Hướng ngồi trong văn phòng quản giáo uống trà, ăn vặt, bắt chéo chân còn thoải mái ngâm nga một bài hát. Căn bản không quan tâm đến Vọng Phàm Viễn bị nhốt trong nhà giam đang làm gì.

Ban ngày mọi thứ đều yên tĩnh vô cùng. Khi Cù Đông Hướng đã ăn uống no say, đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng gõ đinh tai nhức óc từ phòng giam bên ngoài.

Quả nhiên!

Cù Đông Hướng lắc đầu, tùy ý để bên ngoài ồn ào rung động. Âm thanh của đồ vật đập vào nhau một tiếng lại một tiếng. Ăn được ngủ được là tiên. Mà bởi vì tiếng ồn bên ngoài quá lớn, cô còn lấy quần áo che mặt, vui vẻ ngủ một giấc.

Sau khi tỉnh lại, Cù Đông Hướng liếc mắt nhìn thời gian, nháy mắt đã đến buổi tối. Sau khi tần suất gõ bên ngoài đã giảm xuống. Cù Đông Hướng đút hai tay vào túi, trên tay cầm một hộp điểm tâm, lững thững rời khỏi văn phòng.

Khi đi đến phòng Vọng Phàm Viễn đang bị giam giữ, liền nhìn thấy Vọng Phàm Viễn trên tay đang cầm cái quạt bị lấy xuống từ trần nhà, chính là một chút lại một chút đập vào cửa phòng giam.

Ai yo—— Chắc là chó ngáp phải ruồi. Còn biết dùng quạt.

Cù Đông Hướng đưa hộp điểm tâm trên tay qua khe hở của thanh sắt, hỏi: "Mệt mỏi nửa ngày rồi. Ăn không? Còn có sức đập vỡ nó?"

Vọng Phàm Viễn đập nửa ngày, vẻ mặt vẫn chưa thay đổi, ánh mắt bình tĩnh. Anh thở không ra hơi, cửa phòng giam quả thực bị anh ta đập đến lung lay sắp đổ, chống đỡ không còn được bao lâu.

Ở một góc nhìn nào đó, Vọng Phàm Viễn là một nhân vật. Mà người bình thường sau một thời gian dài đập phá có lẽ đã sớm hấp tấp. Nhưng anh ta lại rất điềm tĩnh, cũng rất kiên trì. Thật đáng tiếc - từ một góc nhìn khác, anh ta lại chính là một tên ngốc.

Cù Đông Hướng nhìn vào túi thuốc mà Vọng Phàm Viễn đã ném cho mình, cảm thấy hẳn là nên nhắc nhở anh ta một chút xem như là trả ơn.

“Luật chơi là bí mật mở cửa phòng giam. Anh nghĩ tôi bị điếc hay bị mù? Ở chỗ này đập nửa ngày?”

"Vậy thì sao? Sau khi ra khỏi phòng giam, chế phục được em. Tôi có thể từ từ tìm cách đập những cánh cửa khác mà đi ra ngoài." Vọng Phạm Viễn không đồng ý. Tự nhiên khẳng định thân thủ của chính mình tốt hơn Cù Đông Hướng.

"Ồ — Thân thủ của anh đương nhiên tốt hơn tôi. Vấn đề là cánh cửa này yếu nhất trong bốn cánh cửa. Mà anh đã phải đập cả buổi sáng, còn ba cánh khác thì sao? Ngoài ra, tôi còn có một khẩu súng, anh không có. Anh phá xong cửa thứ nhất, tôi liền có thể ngăn lại anh. Còn anh đập cái cửa này nửa ngày, bộ không mệt hả?”

Nghe được giọng điệu khó chịu trong lời nói của Cù Đông Hướng. Vọng Phàm Viễn nhướng mày nguy hiểm, u ám dưới mắt dần dần thu lại. Giống như một cơn bão bị đè nén. Chỉ cần Cù Đông Hướng nói thêm nửa câu vô nghĩa, cô liền sẽ chết thực thảm.

Cù Đông Hướng tự nhiên thấy có chuyển biến tốt cũng không nói nữa. Cô thở dài dùng ngón tay chọc vào chiếc quạt mà Vọng Phàm Viễn đã gỡ xuống: "Anh có thể nghĩ đến dùng quạt để đập vỡ. Chẳng lẽ không nghĩ đến trong phòng giam lại có quạt rất kỳ lạ sao? Hơn nữa còn là quạt bốn cánh? Nhà ai có quạt bốn cánh? Bên trong cái thứ bị anh tháo ra nhiều khi chính là chỗ để giấu chìa khóa thì sao?”