Chương 4: Ngục giam mưa gió 3

Editor: Dĩm

Sau khi ăn xong, Cù Đông Hướng đằng sau hai nam nhân chậm rãi đi. Hai người cũng không để ý đến nàng, dọc đường đi Dật Hoa ôm lấy Hoành Nhạc Thanh, trông như hai anh em.

Cù Đông Hướng lạnh lùng nhìn, âm thầm mắng hệ thống: "Hệ thống, liệu mối quan hệ giữa bốn người này có thay đổi do tôi tình tiết mà tôi thiết lập không?"

Hệ thống: "Điều này là không thể. Ký chủ chỉ thiết lập cảnh chiến lược tạm thời, không thể thay đổi ý nghĩ và hành vi của bốn người, nếu có thể thay đổi thì không cần chiến lược."

Cù Đông Hướng nhếch miệng, gật đầu và thở dài: "Cho nên mới nói ông chủ quả nhiên không giống người thường. Rõ ràng quan hệ của hai người kia là ngươi chết ta sống, còn ở đây lại là kề vai sát cánh. Bội phục bội phục, đáng để học hỏi! Học hỏi!"

Hệ thống: ". . . . . . . . . . . ."

Về tới nhà giam, Cù Đông Hướng ngoan ngoãn nằm lên giường của mình, mặc dù im lặng, nhưng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mấy ông chủ trên mặt còn ý muốn viết: Nào - đến quấy rầy ta đi.

Kết quả, ba lão đại làm việc riêng của họ.

Minh Trai Chi đang tập thể dục, trên người chỉ có chiếc áo vest bó sát màu đen, mồ hôi lăn qua lăn lại trên những đường cong trên cơ thể, sáng bừng lên.

Sau khi trở về Hoành Nhạc Thanh liền nằm trên giường đọc sách, Cù Đông Hướng tò mò về những cuốn sách mà người đàn ông này có thể đọc trong tù? Mười tám cách để chết khi gϊếŧ người?

Dật Hoa biến mất và nhảy ra khỏi cửa sổ ngay khi anh bước vào phòng. Những người còn lại đến mí mắt cũng không nhấc lên, tựa như không thấy gì. Cù Đông Hướng liếc nhìn khung cửa sổ lớn không có hàng rào, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang Địch An. Địch An cũng đang nhìn cô, anh ấy là người duy nhất trong bốn người để mắt đến cô.

Cù Đông Hướng cũng không né tránh, ánh mắt cô nhìn thẳng vào tầm mắt của Địch An, sau đó từ tầm mắt hắn nhìn lại chính mình.

Địch An đang nhìn tay cô.

Cù Đông Hướng cũng sẽ không tự ái nghĩ rằng Địch An yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Đó là Mary Sue, chắc chắn không phải cảnh tượng này. Địch An nhìn chằm chằm vào cô để làm gì?

Cù Đông Hướng gần như có thể khẳng định khi cô vừa mới tỉnh dậy, người đứng sau lưng bên trái cô chính là Địch An. Lúc đó có phải anh đang nhìn vào tay cô không?

Xem tay cô có đẹp không?

Cù Đông Hướng không tự chủ được bất giác nắm tay và xoay ngón tay.

Hệ thống đột nhiên kêu lên: "Kí chủ, di chuyển đi. Sự ưu ái của Địch An dành cho cô tăng thêm 20 điểm?"

???Thao tác này là gì? Sự tôn sùng tìиɧ ɖu͙© của Địch An là gì? Đó không phải là âm mưu của nhóm biếи ŧɦái thứ hai sao? Địch An, đây có phải là một trò đùa?

Cù Đông Hướng ngẩng đầu nhìn về phía Địch An, đối phương quả thật nhìn chằm chằm vào tay cô, ánh mắt theo chuyển động của ngón tay cô. Di chuyển ngón tay để tăng độ yêu thích đối với cô, tâm tình Cù Đông Hướng đặc biệt tốt, nhất thời kiêu ngạo —— hóa ra lão đại cũng khá dễ thương.

"Không ngờ mức độ yêu thích có thể đột ngột đạt đến 20, có vẻ như mình nên đứng cạnh Địch An và cọ xát nhiều hơn. Nếu mình thử sờ anh ấy có thể trực tiếp được 100 điểm hay không. Haha ——"

"Kí chủ, nó là -80. Không phải 20!" Hệ thống đánh gãy suy nghĩ lung tung của Cù Đông Hướng, sợ Cù Đông Hướng không hiểu được lại bổ sung thêm một câu: "Ban đầu, mức độ ưa thích của bốn người đối với máy chủ của cô là -100, nhưng Địch An chỉ tăng 20, vì vậy bây giờ anh ấy là -80, đây là mức cao nhất."

"Cút! ——" Cù Đông Hướng rít gào trong lòng: "Hệ thống, ngươi lăn ra đây cho ta! Đây mà là độ hảo cảm sao? Đây là mức độ thù hận mới đúng! Ta cắt dươиɠ ѵậŧ của họ? Hay là ta đâm vào đít bọn họ? Vừa mới gặp mà đã là -100, ta phải mất nửa đời người để đi từ con số 0 đến con số 100. Số -100 có cần phải lấy nhân với 2 không?

"Kí chủ, chẳng phải vừa rồi cô nói đó là một chiến lược rất tốt sao?" Hệ thống bị Cù Đông Hướng điên cuồng mắng mỏ, yếu ớt trả lời một câu.

Qu Dongxiang bị hệ thống nói chặn lại, cho rằng sự sủng ái của Địch An đột nhiên tăng cao chỉ vì mấy ngón tay, nên hạ thấp kiêu ngạo.

Địch An có thể hơi kỳ quái, nhưng ba người còn lại cũng như vậy.

Cù Đông Hướng đang cáu kỉnh vò đầu bứt tai, chỉ nghe thấy tiếng hệ thống kêu lên: "Kí chủ, đừng nhúc nhích. Địch An lại rớt!"

Rớt? Có chuyện gì vậy? Anh ấy bị bệnh trĩ sao —— Cù Đông Hướng đang định đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra với Địch An, ngờ vực hỏi: "Hệ thống, anh ấy bao đi bao nhiêu hảo cảm?"

"Đột nhiên nó giảm xuống -15. Bây giờ là -95. Không sao - vẫn là mức cao nhất."

Tốt thôi —— Địch An là cái kẻ bệnh thần kinh. Tăng lên một chút này, còn không bằng ba cái kia không nhúc nhích tí nào.

Cứ như vậy mà tụt xuống cũng không phải biện pháp, Cù Đông Hướng quyết định chủ động tấn công. Không phải coi trọng bàn tay cô sao? Tôi sẽ chủ động cho anh xem đủ, xem anh có thể tăng lên bao nhiêu.

Cù Đông Hướng bước xuống phía dưới giường, cọ cọ vào người Địch An. Mặt khác, hai người kia vẫn coi cô như là không khí, vẫn như cũ ai làm việc của chính mình.

Địch An thực sự rất trực tiếp, nhìn thẳng vào tay cô, ở khoảng cách gần như vậy, độ hảo cảm của cô thực sự lại lên đến 30. Biến thành -75 trong một hơi thở.

"Anh đang nhìn tôi sao?" Cù Đông Hướng hỏi rất thẳng thắn.

Địch An không trả lời, ánh mắt vẫn như trước dán chặt lên tay Cù Đông Hướng.

Cù Đông Hướng ngẩn người, đột nhiên nhớ tới lời giới thiệu về Địch An, anh là con người hũ nút (*bí ẩn khó hiểu), hằng năm cũng không nói chuyện với ai bao giờ.

"Anh cảm thấy tay tôi có đẹp không?" Cù Đông Hướng hỏi tiếp, đối với loại người hũ nút này, chính là làm phiền anh ta, làm phiền đến khi anh ta mở miệng.

"Rất thích hợp."

Không ngờ, Địch An không đợi Cù Đông Hướng làm phiền đã mở miệng. Giọng nói du dương, phát âm rõ ràng, ba từ được nói rõ ràng.

Cù Đông Hướng nhíu mày, rất ngạc nhiên với câu trả lời ba chữ rất thích hợp này. Cô ngập ngừng hỏi: "Rất thích hợp cái gì?"

Địch An nghe vậy, rốt cuộc cũng đưa tầm mắt từ tay Cù Đông Hướng di chuyển đến mặt cô, sau khi ánh mắt dừng lại một chút, anh dứt khoát xoay người nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Cù Đông Hướng không động đậy ngây ngốc đứng đo, cô cảm thấy hơi lạnh từ ngón chân tràn xuống cho đến đỉnh đầu và trái tim cô.

"Ký chủ? Kí chủ cô làm sao vậy?" Hệ thống cảm thấy điều gì đó không đúng với Cù Đông Hướng, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Địch An nhìn cô vừa rồi lạnh lùng như nhìn một người đã chết, dường như hai bàn tay của cô và người của cô đã ngăn cách, giá trị của cả con người cô cũng chỉ có trong đôi tay đó.

Rất thích hợp cho bàn tay! Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Cù Đông Hướng, cô nhớ tới bối cảnh truyện ban đầu của Địch An —— nếu không có cuộc gặp gỡ trong tù này thì vào một ngày nào đó anh và cô cũng gặp nhau trong hầm để xe. Khi xe của anh đi qua người cô, anh giơ tay ra hiệu dừng xe lại và gọi người của mình trực tiếp bắt cô đi.

Đó chính là lý do anh ta coi trong hai tay của nàng!

Một đôi tay hoàn hảo để cấy ghép vào robot thông minh mới của anh ấy. Linh hoạt, thon dài, có thể co dãn, độ căng của ngón tay là tuyệt vời, Địch An đã phải mất rất lâu mới tìm ra bàn tay phù hợp nhất với robot của mình.

Cả người Cù Đông Hướng run rẩy, làm sao cô lại có thể quên tính cách đặc biệt của nhóm ông chủ này chứ. Bọn họ đều là cặn bã, đầu tiên là hành hạ người ta nửa sống nửa chết, sau đó sẽ liếʍ mặt họ và nói lời yêu thương? Ví dụ như Địch An, đầu tiên là chặt tay người sau đó ném vào chuồng chó để chó ăn. Vì cái gì khi anh ta cần thì nó là vàng bạc châu báu, khi anh ta không cần nữa nó lại thành phế liệu?

Nếu đối diện không có hai kẻ đáng sợ và nguy hiểm, Cù Đông Hướng đã muốn tát cho chính mình một cái.

Đắc ý vênh váo! Vừa rồi, đánh giá mức độ yêu thích của Địch An dành cho bản thân đã tăng vọt, rõ ràng đó là trái tim khao khát của chính tay anh ấy! Sau khi nghiên cứu, rất hài lòng với bàn tay của chính mình.

Cù Đông Hướng nằm ngửa người ra sau, chỉ dùng chăn bông đắp lên.

Hoành Nhạc Thanh nằm giường đối diện quay đầu, tầm mắt hơi hướng về phía Cù Đông Hướng, đáng tiếc lúc này Cù Đông Hướng đã chịu đả kích sâu sắc, nên không nhận thấy được.