Chương 10: Ngục giam mưa gió 9

Editor: Dĩm

Vết thương của Địch An không tính là nghiêm trọng, chỉ phần lưng bị đá vụn cắt. Thân thủ anh nhanh nhẹn, động tác mau, nếu không phải quay lại bảo vệ Cù Đông Hướng, tuyệt đối không chịu một thương tổn nào.

Kẻ phóng hỏa đươc tra ra là người kết nghĩa anh em với mấy người bị gϊếŧ hôm đó, xuất phát từ ý nghĩ muốn trả thù Địch An nên đã xuống tay.

Lý do nghe đến rất thích hợp.

Địch An ngồi ở mép giường, bác sĩ vừa mới băng bó xong vết thương. Trong tay cầm nước chè xanh, lặng im nghe thủ hạ báo cáo.

"Địch thiếu, người đều đã xử lý sạch sẽ, tiểu thư đã âm thầm phái người canh giữ."

Địch An gật đầu, thủ hạ biết Địch An không thích nói chuyện, báo cáo xong liền cung kính mà lui xuống.

Địch An uống trà, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Cù Đông Hướng. Rõ ràng trong lòng mang mục đích nữ nhân, có tính toán rõ ràng như thế, không che giấu chút nào, nhưng ánh mắt lại trong veo lạ thường, thái độ rất thản nhiên. Tựa như mục đích của cô đúng như cô đã nói vậy —— cần ba nam nhân yêu để vượt qua tử kiếp.

Khi Địch An nghe thấy điều đó qua màn hình theo dõi, thiếu chút nữa cười lạnh ra tiếng. Đây đều là những lý do vớ vẩn, nếu Văn Phong Lãnh thực sự nhiệt tình như vậy, hắn không thể nào tu luyện.

Nhưng quan trọng là khi cô nói đến việc Văn Phong Lãnh muốn thu nhận cô làm đồ đệ.

Gần đây Tố Thất mở rộng cực kỳ nhanh chóng. Dật Hoa có thủ đoạn là điều không thể phủ nhận, mà bên ngoài Văn Phong Lãnh tuyên bố muốn thu nhận đồ đệ mới là lý do kí©h thí©ɧ mọi người điên cuồng đi theo. Ai mà không không muốn bái vào môn hạ của Văn Phong Lãnh, thành tiên đắc đạo, tận hưởng mây và sương mù, cao cao tại thượng, có tuổi thọ vô tận? Trước những thứ đó, tất cả quyền thế và tiền tài đều như mây khói.

Nhưng mà —— rất nhiều người ngu xuẩn trước ngã xuống, người sau tiến lên tham gia Tố Thất, nhưng ngay cả mặt của Văn Phong Lãnh cũng chưa thấy được. Văn Phong Lãnh bế quan, chỉ cần nhắn lại trên bia đá trước cửa bế quan của hắn, nếu có duyên, nhất định sẽ chủ động xuất hiện gặp mặt.

Ba năm qua đi, xấp xỉ nửa người ở đế quốc đi thử qua, không thu hoạch được gì, mà Cù Đông Hướng nói trong mơ gặp được Văn Phong Lãnh, hắn chủ động đến, vì nhận cô làm đồ đệ, không tiếc trước tiên thay cô giải quyết khó khăn sống chết.

Những lời này hoàn mỹ, cũng hoàn toàn tương thích với người có duyên với Văn Phong Lãnh.

Nhưng mà —— Địch An nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, ánh mắt nghiêm nghị mà cầm lấy bản điều tra về Văn Phong Lãnh ở trên bàn.

Văn Phong Lãnh thu nhận đồ đệ, chắc chắn không thể nào là thật lòng. Nếu lời Cù Đông Hướng nói là sự thật, như vậy là Cù Đông Hướng bị Văn Phong Lãnh theo dõi ——

Địch An cảm thấy có chút phiền muộn, anh nhớ tới vừa rồi trong đám cháy, anh không bảo vệ cho súng ống đạn dược, anh bảo vệ cô.

Không đúng, anh chính là bảo vệ tay của Cù Đông Hướng. Anh rất vất vả mới tìm được tay thích hợp, anh còn chưa cấy trước, ai cũng đừng nghĩ chủ ý gì.

Bên kia, Cù Đông Hướng ngồi ở trên giường, tay có ít nhiều vết thương. Minh Trai Chi và Hoành Nhạc Thanh đều không xuất hiện, có lẽ vụ nổ kia đã làm dấy lên sự nghi ngờ của họ, họ đều đi làm việc của mình.

Vốn dĩ Địch An phái bác sĩ vội tới băng bó cho cô, nhưng bị Cù Đông Hướng đuổi đi, một vết thương nhỏ như vậy biến thành bánh chưng.

Nhưng nhược điểm của việc không băng bó là không chạm vào nước, chạm vào nước là miệng vết thương đau.

Lúc Dật Hoa đi vào nhìn thấy Cù Đông Hướng đang cắn răng chịu đựng tay cầm khăn bông lau mặt, tay kia đang có vết thương, chỉ có thể lau qua loa.

"Tôi giúp cô ——" Dật Hoa cầm khăn lông từ tay Cù Đông Hướng, lưu loát xả nước, rửa sạch sẽ khăn lông, sau đó vắt khô, động tác nhẹ nhàng mà lau mặt cho Cù Đông Hướng.

Cù Đông Hướng đứng ngốc, lông tơ cả người run rẩy. Đây là Dật lão đại nhìn không được muốn động thủ? Để cô trước khi chết được sạch sẽ?

Dật Hoa thấy biểu cảm cứng đờ của Cù Đông Hướng, khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm, tôi không gϊếŧ cô."

Nội tâm Cù Đông Hướng điên cuồng gọi hệ thống: "Hệ thống! Đây là độ hảo cảm của Dật Hoa có thay đổi sao?"

"Không có đâu. Từ sau lần trước, vẫn luôn là -360." Hệ thống cũng cảm thấy thái độ của Dật Hoa có chút kỳ lạ, xác nhận lại một lần nữa: "Là -360. Chắc chắn."

Ôi, thật phiền phức. Đây là Dật lão đại thay đổi chiến lược đối phó cô.

Mặc dù trong lòng mắng ĐM mấy trăm lần, trên mặt vẫn phải nở nụ cười nói: "Cuối cùng thì anh cũng tin tôi sao? Là muốn giúp tôi?"

"Văn Phong Lãnh là bạn thân của tôi. Cậu ta tu tiên đã lâu, sớm không để ý đến chuyện phàm tục. Đột nhiên có người mạo danh cậu ta, tôi đương nhiên sẽ cảm thấy tức giận, theo bản năng cho rằng cô nói dối. Có điều là, hiện giờ tôi tin tưởng cô." Dật Hoa cười nhã nhặn với cô, tổng thể đôi mắt anh hẹp dài, khi cười đuôi mắt khẽ nhếch lên, anh cười rất nhu hòa và có sức hút, làm cho người ta vừa thấy liền dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Nội tâm Cù Đông Hướng đột ngột vang lên chuông cảnh báo, hận không thể lùi lại vài bước rời xa Dật Hoa, nhưng không thể thể hiện ra, Dật Hoa phát hiện cô đối với anh sớm có đề phòng.

"Vậy làm sao anh đột nhiên tin tưởng tôi?"

"Đúng là Văn Phong Lãnh muốn tìm người đồ đệ, nhưng trong mọi người, ai đủ tư cách làm đồ đệ của cậu ta thì chỉ có cậu ta biết, nhưng cậu ta đã bế quan quanh năm, vậy nên cậu ta đã cho tôi một thứ, nếu tôi gặp mặt một người có tài năng, hãy lấy thứ đó kiểm tra, nó sẽ báo rõ." Dật Hoa giải thích kỹ càng tỉ mỉ, lý do cũng rất đầy đủ.

Bội phục! Đây là Dật lão đại bị nhốt trong ngục giam, còn không quên đi cốt truyện ban đầu nữa.

Cù Đông Hướng nghe hiểu được, Dật Hoa lấy "Tuệ Trân Thạch" của Văn Phong Lãnh kiểm tra cô. Một khối "Tuệ Trân Thạch" có thể kiểm tra mười lần, cốt truyện ban đầu là sau khi Dật Hoa lấy Tuệ Trân Thạch kiểm tra tài năng của cô, thái độ lập tức biến đổi anh ấy đã chào đón cô trong cốt truyện ban đầu, còn đặc biệt chăm sóc. Nhưng hiện tại cô là Cù Đông Hướng, người trong cốt truyện ban đầu sẽ chấp nhận lời nói mật ngọt của Dật Hoa, nhưng cô thì không.

Trên mặt hiện lên vẻ vui sướиɠ, ánh mắt Cù Đông Hướng lộ ra ánh sáng, bắt lấy tay Dật Hoa nói: "Thật tốt quá. Vậy về sau anh có thể trợ giúp tôi."

Dật Hoa bị Cù Đông Hướng giữ chặt, đối với vẻ mặt sáng lạn của Cù Đông Hướng, trong lòng tràn ngập chán ghét, hận không thể lập tức đẩy ra. Nhưng nghĩ đến kết quả của Tuệ Trân Thạch và kế hoạch của mình, Dật Hoa lại cười lần nữa, cầm lại tay Cù Đông Hướng nói: "Văn Phong Lãnh đã nhờ tôi giúp cô, tôi làm sao có thể không giúp đỡ được. Chính cô cũng thấy đấy, muốn ba người kia yêu cô đều không dễ dàng. Nếu bọn họ có thể hiểu được tình yêu, heo mẹ ở trên mặt đất cũng có thể trèo cây."

Đừng lăng mạ heo mẹ!

Hai tay Cù Đông Hướng bị Dật Hoa nắm lại. Tay anh rộng lớn cũng rất ấm áp, lúc nắm còn cẩn thận tránh vết thương trên tay cô.

"Nhìn vết thương nặng thế này mà không bôi thuốc, đưa đây! Tôi giúp cô bôi thuốc, sau này chúng ta sẽ thảo luận xem tôi có thể giúp gì cho cô, được không?"

Ánh mắt Dật Hoa như thế rất chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn.

Trong lòng Cù Đông Hướng vô cùng sợ hãi, tưởng tượng đến tâm tình muốn nôn ra giống như Dật Hoa.

Được rồi —— tới đi! Cùng nhau tổn thương!

Trong lòng Cù Đông Hướng hò hét, nhịn xuống từng đợt ghê tởm.

PS: Địch An này cuồng súng ống đạn dược, không bảo vệ súng ống đạn dược mà chính mình không phát hiện được không đúng chỗ nào, mọi người chờ anh ấy đi, rất ngon.