Chương 1: KHỞI TỬ HOÀN SINH

Đêm đến,

Đông Hoàng Vũ Quốc, Trấn quốc phủ Tướng quân.

Bóng đêm dày đặc, gió thu lạnh rung, tại một góc hồ bên trong tướng quân phủ, một phu nhân một thân cung trang lam sắc, đem một tiểu nữ hài ước chừng năm, sáu tuổi, hung hăn đẩy vào trong hồ.

“….Đi chết đi! Đi gặp tử quỷ mẫu thân của ngươi đi! Ha ha ha…..Ta không lấy được Quân Mặc Du, vậy thì đem người bên cạnh hắn hết thảy huỷ hết đi!” tiếng cười trầm thấp mà điên cuồng của nữ nhân vang vọng khắp một góc viện, tràn ngập khoái ý báo thù.

“Không muốn….Cứu mạng! Cứu….Mạng!” Tiểu nữ hài dùng swucs giẫy giụa muốn nổi lên mặt nước, nhưng mà nàng đã trúng thuốc, tay chân như nhũn ra, không còn chút khí lực gì, tiếng kêu cứu càng là nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.

Tiểu nữ hài biết mình sắp chết, dứt khoát không giẫy dụa nữa, dùng hết khí lực mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh của nữ nhân mẳtj cung trang trước mặt, phảng phất như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ nàng ta.

Sau đó, nàng cũng là nhịn không được, bay nhảy trong nước mấy lần, liền tuyệt vọng chìm xuống, triệt để không còn động tĩnh.

“A…… Quân Mặc Du, ngươi thiếu nợ ta, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần! Con gái của ngươi chỉ là một khởi đầu mà thôi, ha ha ha….” Cung trang phu nhân lạnh lùng chăm chú nhìn mặt hồ từ từ an tĩnh lại, khoé môi nở một nũ cười điên cuồng như màn đêm, sau đó nàng ta vuốt lại vạt áo nhăn nheo, dưới chân điểm nhẹ, vận khỏi linh lực, thong dong rời đi.

Nàng bên dưới bề ngoài là một nữ tử yếu đuối, chính là che giấu một thân tu vi cực kỳ cao thâm…. Thị vị bên trong phủ tướng quân đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, vậy mà không một chút nào phát hiện nơi này có chuyện bất thường.

Ngay khi cung trang phu nhân rời đi, một bóng dáng màu đen, nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt hồ.

Hắn đạp nước mà đi, cơ thể phảng phất cứ như không có trọng lượng, rõ ràng dưới chân hắn chính là hồ nước, nhưng khi hắn bước đi, mặt nước trong hồ lại không có nửa điểm làn sóng.

Bên dưới áo choàng, là một khuôn mặt tuấn dật nhưng tái nhợt, mái tóc dài màu đen nhu thuận mà rủ xuống, cùng đôi mắt óng ánh trong suốt màu xám, càng làm cho hắn tăng thêm khí chất thần bí.

Hắn ngước nhìn một chút bóng lưng của cung trang phu nhân đang rời đi, trong mắt nổi lên lãnh ý, trong mũi “hừ” một tiếng, tựa hồ như là đang khinh thường.

Sau đó, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng lên ngón tay thon dài trắng nõn, giống như đang tiến hành một loại nghi thức trang trọng nào đó, thấp giọng ngâm xướng bí ngữ cổ xưa, cầm trong tay một chút mảnh vụn màu vàng trút xuống trong hồ.

Mảnh vụn rơi vào nước, mặt hồ vốn dĩ đang yên tình, tràn lên những đợt sóng rực rỡ kim sắc.

“Ừng ực,… Ừng ực”

Rất nhanh, trên mặt hồ nổi lên những cái bong bóng nhỏ

Ngay sau đó, một gương mặt non nớt nổi lên từ bên dưới mặt hồ.

Là tiểu nữ hài vừa bị đẩy xuống nước chết, thần kỳ là cô bé lại nổi lên mặt nước, hơn nữa, còn hô hấp yếu ớt.

Bóng dáng màu đen chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh như băng của tiểu nữ hài, hình như có chút quyến luyến, nhưng hắn không có dừng lại quá lâu, trong nháy mắt biến thành một làn sương mù lặng yên tiêu tan.

Trên mặt hồ, chỉ còn lại gương mặt non nớt kia, cùng với lá đỏ cuối thu, dưới ánh sao đầy trời chiếu sáng, yên tĩnh trôi nổi.

….

Trong phòng khách của Trấn quốc phủ Tướng quân, đang cử hành một buổi tẩy trần, cực kỳ náo nhiệt.

Mỗi một người đều là một thân quần áo hoa lệ phú quý, theo thứ tự dâng lên lễ vật, nói lời chúc mừng.

“Chúc mừng lão tướng quân khải hoàn hồi triều!”

“A nha, thật là không dễ dàng, chuyến đi này chính là 3 năm a!”

“Quân lão tướng quân, hạ quan mời ngài một ly!”

“Ngài vì Đông Hoàng Vũ Quốc chúng ta mà cống hiến, quả nhiên là không ai có thể so sánh!”

Quân Hạo ngồi vị trí chủ vị, liên tiếp nâng chén, nhận lấy hết lời mời rượu cuả tất cả mọi người, một gương mặt mũi già nua có chút đỏ hồng, đã có mấy phần men say.

Ngay thời điểm yến hội đang náo nhiệt nhất, một thị vệ áo đen bỗng nhiên tiến vào, không để ý mọi người ở đây, trực tiếp quỳ một chân trên đất, vội la lên: “Tướng quân! Đã xảy ra chuyện! Tiểu quận chúa mất tích!”

Phanh!

Quân Hạo sững sờ, cái ly trong tay cũng lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ông ta trừng to mắt, cả người gần như run rẩy: “Ngươi nói cái gì?!”

Người áo đen cắn răng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “tướng quân, trong viện phát hiện thi thể của thị nữ bên người quận chúa, tiểu quận chúa mất tích!”