Chương 5: Quyết định hành động

“Anh Atsushi, mặc dù biết nói đã lâu, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở nguyên tắc với anh, không ai được phép làm phiền khi ngài Hideyoshi đang nghỉ ngơi.”

Trước mặt anh, Sadao Akiyama võ sĩ cao cấp cận vệ trung thành của ngài Hideyoshi, quay lại và nhìn Khải Thần.

Dưới ánh đèn mờ, bóng dáng của ông ấy hiện ra trước mặt Khải Thần.

Ông ấy trông rất cao và vạm vỡ, chạc ngoài năm mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị, mái tóc Chonmage đã ngả màu trắng, đoản kiếm dắt hông trái, nhưng với độ tuổi này thì đã không còn nhanh nhẹn như các võ sĩ trẻ.

Trong thế giới này, đây đã là một con số tuổi tác khá lớn.

Tuy nhiên, dù đã có tuổi nhưng trông ông ấy vẫn cao để khỏe mạnh, cả người trông rất cường tráng, không dễ có thể đánh bại được.

Lúc này, Sadao với ánh mắt nhìn chằm chằm Khải Thần, với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Là người ngoài, tốt nhất anh không nên nhúng tay vào việc của người khác nếu không sẽ không có kết quả tốt.”

Vẫn vẻ mặt nghiêm túc, cùng lời nói rất lạnh lùng Sadao nói tiếp:

“Với lại anh phải biết thân biết phận, một kẻ như anh với xuất thân bần hàn, đừng hi vọng dùng điểm danh vọng để đổi lấy được chỗ đứng trong gia tộc này.”

Sadao nói ẩn ý về chuyện của Khải Thần thường xuyên lui tới chỗ của Fumio như để đưa ra lời cảnh báo nhắc nhở cậu.

Được Fumio chọn lọc và cho vào gia tộc, mặc dù Khải Thần đã thể hiện bản thân tốt trong những năm gần đây, nhưng Khải Thần dù sao cũng là một tín đồ của đại gia tộc ngài Hideyoshi. Với phe cánh của đại công tử Orichi, mặc dù là cùng một gia tộc, nhưng bản thân họ cũng có mối quan hệ lợi ích trái ngược lại với tiểu chủ Fumio của cậu.

Đối với Suzuko Washi, người đứng về phía đại công tử Orichi, cậu bắt buộc phải đề phòng.

"Tôi hiểu rồi."

Nhìn trước mặt Sadao, Khải Thần thở dài, trên mặt có chút bi thương: "Ta trung thành với ngài Hideyoshi đại nhân kể từ lúc tiểu chủ Fumio giới thiệu, đến nay đã gần mười năm..."

"Cho đến bây giờ, chả lẽ ngài Hideyoshi còn không muốn tin ta sao?"

Với vẻ mặt đầy bi thương, giọng nói trầm thấp đa cảm, cách đó của Khải Thần mục đích chính là xóa mờ đi sự hoài nghi của ngài Hideyoshi.

"Không, ta không có ý đó." Sadao đáp

Tại thế giới này, sau chừng ấy thời gian phụng sự cho gia tộc, thì chắc chắn sẽ có đãi ngộ tương ứng với đóng góp của Khải Thần, có điều đây chỉ là bài thử lòng vòng vèo trước khi phong chức tước cho cậu.

“Tuổi trẻ luôn phải đối mặt với đủ loại cám dỗ nên rất dễ có những lựa chọn sai lầm”. Sadao nói

Giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn, Sadao nói: "Anh Atsushi, anh còn trẻ, đang ở tuổi sung sức nhất, đừng vì một quyết định sai lầm mà hủy hoại cả đời."

“Toàn bộ các phe cánh trong gia tộc đều đứng về phía đại công tử Orichi, anh nghĩ các anh sẽ làm được gì với thân phận hiện tại của mình?”

Khải Thần trầm mặc một lát.

Sau một hồi lâu, mới mở miệng cười nói: "Tôi đương nhiên hiểu."

Thấy anh vui vẻ đáp vậy, Sadao cũng mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh anh, vỗ vai anh rồi rời đi.

Khải Thần với một vài suy nghĩ thoáng qua và chuẩn bị rời đi.

Từ vẻ ngoài của mình, trông có vẻ anh đã sẵn sàng để làm một cái gì đó.

(Hai Tuần Sau)

Vù...Vù…

Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc.

Thanh trường kiếm xuyên qua không khí đột nhiên vang lên.

Suzuko Washi sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng hắn né sang một bên, định rút ra phi tiêu độc.

Sụt! Soạt!

Hành đồng dứt khoát với âm thanh sắc lẹm, Washi dù có điểm nội công cao hơn nhưng do điểm trang bị giáp chỉ 100 nên không thể chống đỡ được thủ pháp của Khải Thần.

Chỉ trong chốc lát, Washi đã bị đánh bại, không thể tiếp tục chiến đấu.

"Bàng!"

Nhìn trước mặt là Khải Thần, Orichi đã biết, hắn chậm chân hơn Fumio vì không sớm thủ tiêu hết toàn bộ võ sĩ của cậu, trên mặt hắn hiện lên vẻ tức giận.

"Không một chút do dự."

Khải Thần với vẻ mặt bình tĩnh, trong tay cầm một thanh trường kiếm do Fumio ban tặng.

Điều đặc biệt ở thanh kiếm là nó đã được bôi lên một loại độc dược làm tiêu hao điểm nội công của đối phương, cho dù nội công tu luyện lâu năm tới đâu đi chăng nữa, chỉ cần bị nhiễm độc, cũng sẽ rất nhanh mất đi sức chiến đấu.

Đối với trận chiến hôm nay, Fumio và Khải Thần đã chuẩn bị từ lâu.

"Vì Chúa tể Fumio, xin hãy từ bỏ tham vọng bá quyền chiếm ngôi tộc trưởng!"

Với khuôn mặt bình tĩnh, anh ta nhảy thẳng về phía trước và vung kiếm xuống.

Bụp!

Một trường năng lượng lớn phát ra, với nội công còn sót lại, Washi dùng trưởng khiên để khắc chế trường kiếm của Khải Thần.

Không chút do dự, nhìn Khải Thần lúc này, Washi chỉ có thể dùng điểm nội công và phòng thủ, hắn không thể triển khai toàn bộ kĩ năng vì điểm sát thương và giáp đã không còn nhiều.

Khải Thần tiếp tục dùng điểm sát thương đang tăng lên tấn công về phía Washi.

“Rầm!” “Cheeng!”

Âm thanh của vàng và sắt đan vào nhau không ngừng vang lên ở đây.

"Sức mạnh của ngươi!"

Cảm nhận được lực lượng từ Khải Thần truyền đến, Washi trên mặt lộ ra vẻ tức giận, giờ phút này hắn có một loại dự cảm không tốt.

“Nhà ngươi không phải là một người bình thường, mà là một võ sĩ đã được Thiết Lập Thân Phận? Luồng nội công và sát thương tích lũy được từ thân phận trước quả thực rất mạnh, hiện tại có lẽ ngươi đã vượt xa toàn bộ các võ sĩ khác?”

Bấy lâu nay Khải Thần đã âm thầm gia tăng các điểm kĩ năng và nội công của mình, khiến cho toàn bộ các đối thủ không hề ngờ tới.

Với năng lực hiện tại, cho dù có dùng thương, hay cung tên cũng rất khó có thể đánh bại được cậu ta.

"Sức mạnh đáng sợ như vậy sao?" Orichi đứng đó sửng sốt

“Gần chục năm trôi qua, đến nay hắn đã hoàn thiện toàn bộ điểm thân thể,nội công, cưỡi ngựa và khinh công, dựa theo tiêu chuẩn mà nói, hắn đã hoàn thành việc rèn luyện và đủ số điểm nội công để Thiết Lập Thân Phận sang gia tộc đứng đầu.” Washi nói trong bất lực.

“Loại thực lực này, cho dù những nhất đẳng võ sĩ của các gia tộc khác, cũng ít người có thể địch nổi. Xem ra hắn ta còn có tham vọng lớn hơn?”

Orichi bắt đầu run rẩy, không tin vào lời mình vừa nghe từ Washi, hắn ta cảm thán nói:

“Quá mức đáng sợ, với loại thực lực đáng sợ đó, cho dù chỉ là một đòn, hắn cũng có thể trực tiếp bẻ gãy một cây đại thụ.”

Hơn nữa, Khải Thần còn đã bị thương bởi đòn đánh lén bằng phi tiêu độc của Orichi khiến anh tiêu hao mất 1000 điểm danh vọng và 200 điểm nội công.

Khải Thần không thể tưởng tượng được sức chiến đấu sẽ đáng sợ đến mức nào nếu đối thủ có nội công thấp, hoặc nếu anh ta không bị thương.

Nhưng thực tế thì luôn nghiệt ngã.

“Vù!” “Vù!”

Washi bằng năng lượng còn sót, đã rút đoản kiếm, khinh công tới để bất ngờ tấn công Khải Thần.

Trong đại sảnh rộng lớn, âm thanh hung bạo của kiếm va chạm không ngừng vang lên, kèm theo đó là những tràng gầm rú.

Thanh trường kiếm không ngừng va chạm vào nhau, cuối cùng dần dần rơi xuống.

Sức mạnh của Washi đã tiêu hao hết và truyền thụ lại cho Khải Thần.

Dù không muốn như thế chút nào, nhưng ông ấy đã ở độ tuổi ngoài năm mươi, ông ấy cùng với Sadao là những võ sĩ nhất đẳng đầu tiên gia nhập và phụng sự gia tộc dưới sự nắm quyền của ngài Hideyoshi, nên hiện tại kĩ năng kém xa so với thời kỳ đỉnh cao và kém xa Khải Thần về điểm thể lực và điểm kĩ năng.

Thêm vào đó, ông ấy cũng đã bị thương, độc dược trên trường kiếm đang dần phát huy tác dụng, khiến ông ấy tiêu hao toàn bộ nội công của mình.

Trong đại sảnh, Trần Hằng nửa quỳ trên mặt đất, lúc này toàn thân đầy mồ hôi, đã bị mồ hôi thấm ướt.

Tất nhiên, có những vết thương do Orichi và Washi gây ra, thì phải tiêu hao khá nhiều điểm để phục hồi.

Đối mặt với một võ sĩ nhất đẳng như Washi, ngay cả khi Khải Thần không bị thương, thì anh cũng không thể chỉ dùng một vài chiêu thức để nhanh chóng đánh bại ông ấy nổi.

Tuy nhiên, sau cùng thì anh vẫn sống sót và danh chiến thắng.

"Võ sĩ Atsushi."

Bên ngoài, một giọng nói vang lên.

Khải Thần quay đầu lại, nhìn thấy một tên mặc giáp nhẹ hộ vệ đứng ở nơi đó, trên mặt có chút sợ hãi nhìn cậu.

"Anh Atsushi, xin hãy đến, ngài Fumio cho gọi"

Võ sĩ trẻ nhìn Khải Thần, có chút sợ hãi nói.

"Để tôi dẫn đường cho ngài."

Khải Thần ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

“Đêm nay được định sẵn là một đêm dài”

Sau khi tiêu diệt được Washi, toàn bộ lãnh thổ của Orichi chỉ còn khoảng năm mươi vệ binh tinh nhuệ.

Trong số đó, Washi là nhất đẳng võ sĩ mạnh nhất, và một mình anh ta có giá trị hơn tất cả những người khác.

Và khi Washi bị Khải Thần lấy hết điểm danh vọng và nội công, thì việc đối phó với Orichi dường như là trong tầm tay.

Đêm hôm đó, Khải Thần đã đích thân dẫn người xông vào và đánh bại toàn bộ hàng chục người trong phủ Orichi, đàn áp mọi sự phản kháng.

Anh trai của Fumio, bị chính cậu ta dồn vào chân tường và cuối cùng phải trao lại binh quyền cho em trai lên điều hành gia tộc.

Sự hỗn loạn này cuối cùng đã kết thúc.

Một tháng sau.

"Atsushi, anh trai của tôi."

Vào buổi sáng, mặt trời chiếu sáng trên các cành cây ngọn cỏ.

Fumio nhìn về phía trước mặt Khải Thần, trên mặt lộ ra vẻ rất cao hứng: "Cảm ơn anh, Atsushi, nhờ có anh mà bè lũ của huynh trưởng Orichi đã phải thoái lui, giờ ta đã là tân lãnh chúa của vùng Nagoya."

Cậu ta vỗ vai Khải Thần, trông rất vui vẻ.

Tất nhiên, Fumio có lý do để vui mừng.

Trong gia tộc, đối thủ nặng kí nhất để đe dọa đến chiếc ghế lãnh chúa chỉ có huynh trưởng Orichi đã phải từ bỏ ngôi vị, vì thế sau khi ngài Hideyoshi Thiết Lập Thân Phận mới, Fumio là người thừa kế hợp pháp duy nhất của lãnh thổ.

Mà hiện tại, quyền kế vị của cậu ta cũng đã được công nhận, sau một thời gian nữa, hắn sẽ là lãnh chúa mới của lãnh thổ Nagoya.

"Xin chúc mừng ngài, thưa ngài Fumio tôn kính"

Khải Thần quỳ một gối xuống, vẻ mặt thành khẩn, trông cực kỳ chân thành.

Một nụ cười chợt nở trên mặt Fumio.

"Atsushi, anh trai của tôi."

Anh ta rót một ly rượu từ đó và đưa cho Khải Thần: "Vì tình bạn vĩnh cửu của chúng ta, chúc mừng!"

Nhìn Khải Thần cười nói.

Nhưng mà, ở trước mặt Fumio, nghe anh ta nói như vậy, Khải Thần cũng không có nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó đứng dậy.

Fumio đứng dậy, nhìn trước mặt Khải Thần, nhẹ giọng thở dài: "Ta đang có chuyện phiền não đây?"

"Cái gì?"

Khải Thần sững người một lúc, như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ là Khải Thần không có ý định cùng cậu ta tiếp tục nói chuyện.

Nhìn Fumio lúc này, anh ta vung tay lên, làm đổ ly rượu đang cầm.

Rượu nhỏ giọt trên mặt đất, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại tỏa ra một mùi thơm khó giải thích.

Trần Hằng khẽ thở dài: "Fumio đại nhân, ngài say rồi ư?”

Bên ngoài một toán võ sĩ chừng hai tram người mặc đồ đen kín mín chỉ hở mỗi hai bên mắt, trên tay lăm lắm đoản đao, toán còn lại khoảng một hai tram người mang theo cung tên đang vội vã chạy vào phía gian phòng sau khi Fumio đổ chén rượu làm hiệu lệnh.

"Ngài! Ngài!"

Khải Thần có chút bất ngờ nhưng anh cũng đã léo lên được sự tình, hóa ra cái gọi là mời tới uống rượu mừng thực ra là âm mưu của Fumio để thủ tiêu Khải Thần.

Fumio lùi lại, nhìn Khải Thần, vẻ mặt anh ta đột nhiên trở nên vô cùng u ám.

“Mọi đối thủ mạnh nhất của ta, anh đã thay ta giải quyết xong, giờ nếu giữ lại anh với nội công mạnh như vậy, thì chính anh sẽ đe dọa tới vị trí trưởng gia tộc của ta”.

“Ta xin lỗi anh, Atsushi, nhưng vì chiếc ghế Cửu Ngũ Chí Tôn, ta buộc phải làm như vậy, ta không thể cho bất cứ ai đe dọa vị trí của mình được.”

Chỉ có trưởng gia tộc mới được tham gia quyết chiến để tranh ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn, ta không muốn anh đe dọa tới ta, cho dù mọi người trong gia tộc đều mếm mộ đạo đức và tài năng của anh, nhưng ta không còn cách nào khác.”

“Hơn nữa anh có thể Thiết Lập Thân Phận và sang gia tộc khác”

“Nhưng chúng ta là anh em mà ngài Fumio, chính ngài nói với tôi vậy” Khải Thần đáp.

“Đúng, nhưng anh Atsushi, anh là đối thủ đe dọa tôi, tôi buộc phải phế đi toàn bộ điểm danh vọng và nội công của anh, có số điểm đó, tôi sẽ có sức mạnh để đương đầu với các gia tộc khác.

Nói rồi, Fumio gia lệnh cho bốn trăm thuộc hạ tinh nhuệ đang vây quanh Khải Thần tấn công cậu.

“Vù! Vù!” “Ầm! Ầm”

Tiếng binh khí và cung tên như mưa về phía Khải Thần.

Khải Thần dùng thuật di chuyển giữa các chiều không gian để có thời gian suy nghĩ, thời gian chậm tới mức như có thể đếm từng tích tắc.

Hàng loạt mưa tên vẫn đang bay về phía Khải Thần, thế nhưng anh vẫn rất bình thản đứng đó.

Ban đầu, trong suy nghĩ của Khải Thần, sau khi ngài Hideyoshi từ bỏ hết điểm danh vọng để Thiết Lập Thân Phận về thời kì Mạc phủ Ashikaga nếu không ông ấy sẽ chết với thân phận lãnh chúa ở thế giới này. Còn huynh trưởng Orichi bị Fumio ép phải từ bỏ ngôi vị, nên Fumio hiện tại không còn chướng ngại gì cả, chả lẽ hắn ta ngu ngốc đến mức tấn công Khải Thần, bởi cậu vẫn có lợi nếu Fumio tiếp tục dùng để thay hắn đi chiếm các vùng đất trồng lúa, trồng nhân sâm của các gia tộc khác.

Rốt cuộc, trên toàn bộ lãnh thổ mà Fumio quản lý, người duy nhất có thể sánh ngang với hắn lúc này chỉ có cái tên Atsushi.

Nếu không có Khải Thần hắn ta sẽ lấy gì để trấn áp lãnh thổ và bảo vệ lãnh thổ của mình?

Đáng tiếc, với bản tính ích kỉ của mình, Fumio không nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn cố tấn công để lấy đi hết điểm danh vọng và nội công của Khải Thần.

"Ông truyền thụ cho tôi phương pháp nội công và khinh công, bả chất là để tôi giúp ông có được đại nghiệp, còn giờ là “Điểu tận cung tàng” là cách ông đối đã với tôi, đúng chứ ngài Fumio, việc tiếp tục sử dụng tôi để tạo chỗ đứng cho gia tộc với các gia tộc khác, không tốt hơn sao?"

“Không” Bằng phương pháp giao tiếp tâm thức, Fumio trả lời với Khải Thần, họ giao tiếp mà không cần dùng lời nói.

Khải Thần khẽ thở dài, vươn cánh tay phải ra, bằng thủ pháp nhanh nhẹn cậu rút trường kiếm bên hông trái lên: “Sao, nhất định phải đẩy ta đến mức này sao?"

Nói rồi hàng loạt mũi tên lao tới với vận tốc bình thường, Khải Thần gạt phăng một nội lực, các mũi tên vỡ vụn bay về phía các võ sĩ của Fumio khiến hơn quá nửa số người nằm la liệt như ngả rạ, đám võ sĩ còn lại tay cầm kiếm lao tới tấn công Khải Thần.

“Vù! Vù!” “Keeng! Keeng!”

Tiếng binh khí vào nhau leeng keeng, như muốn long trời lở đất.

“Vụt! Vụt!” “Bùm!”

Với công lực dũng mãnh và kĩ năng thượng thừa của mình, trong chốc lát Khải Thần đã hút trọn số nội công và điểm danh vọng của đám võ sĩ bại trận, giờ đây không thứ gì có thể ngăn cản được anh.

Với giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực của Khải Thần.

Khuôn mặt của Orichi đột nhiên trở nên kinh hãi, nhợt nhạt.

“Hở...Không thể nào!” “Tại sao?” “Sao lại vậy?” “Không thể như thế được”

Hắn ta không còn tin vào mắt mình, cả bốn trăm võ sĩ tinh nhuệ nhất của hắn đã bị Khải Thần đánh bại trong gang tấc.

Một âm thanh sắc nét vang lên ở đây.

Không một chút do dự, với sự phản kháng yếu ớt của mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Khải Thần vung kiếm hạ gục toàn bộ điểm danh vọng và nội công mà Fumio có, khiến hắn trở về mức thân phận thường dân.

Với lực lượng hiện tại của anh ta, không ai trong toàn bộ lãnh thổ Nagoya là đối thủ của Khải Thần.

Những lính canh và toàn bộ võ sĩ dưới chướng như ong vỡ tổ vì mất chủ nhân nên không ai dám liều mạng để chiến đấu với Khải Thần.

Ngay sau đó, Khải Thần lên ngựa trong màn đêm tăm tối, cậu phi ngựa ra khỏi phủ của Fumio và vụt vào màn đêm cùng với tiếng ngựa phi xen lẫn âm thanh gió rít.