- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em
- Chương 30: Giảng Dạy
Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em
Chương 30: Giảng Dạy
“Ông Koribo, chào buổi sáng.”
Nhìn Koribo đứng trước mặt, Khải Thần bước tới và cung kính chào hỏi.
Koribo ngạc nhiên liếc nhìn Khải Thần.
“Còn sớm quá.”
Ông ta nhìn Khải Thần, vẻ mặt có chút kinh ngạc:
“Ngươi không muốn ngủ thêm như những kẻ khác?”
“Ta tưởng ở độ tuổi này đối với đám học sinh, không có điều gì quan trọng bằng việc ngủ.”
“Tôi đã quen rồi, thưa ông!”
Khải Thần trầm ổn đáp cung kính.
“Thật đáng bất ngờ.”
Koribo gật đầu tỏ vẻ hài lòng và không nói gì thêm.
Khải Thần quan sát thái độ đó từ ông ta, cũng hiểu ý nên cậu chỉ biết im lặng, đứng sang một bên một cách lặng lẽ.
Tất nhiên, anh không hề chỉ đứng yên ở đó.
Dưới cái nhìn có phần bất ngờ của Koribo, anh ấy nhặt vũ khí đã được bày sẵn trước mặt lên, sau đó tìm một vị trí trên sân tập và múa kiếm.
Thao tác thuần thục của anh đang thi triển là những kĩ năng mà tự bản thận anh đã tổng hợp được bấy lâu nay.
Sau nửa năm hồi phục để hoàn thiện lại toàn bộ kĩ năng kiếm thuật, hiện tại anh đã khôi phục lại được một số kỹ năng trước đây và gần như tương đương với một bậc thầy kiếm thuật.
“Loại kiếm thuật này...”
Nhìn chằm chằm một hồi, Koribo nhịn không được hỏi:
“Nhà ngươi học được ở đây ra?”
[Thế là cá đã cắn câu].
Khải Thần nghĩ điều đó trong đầu có chút mừng nhưng anh không bộc lộ ra bên ngoài, cậu đáp:
“Thủ lĩnh của cha tôi đã dạy tôi kiếm thuật này.”
“Tôi đã học kiếm thuật từ đội trưởng kiếm thuật của cha tôi từ khi còn nhỏ.”
Khải Thần với vẻ mặt thành thật cung kính nói, đẩy hết thay cho thủ lĩnh không tồn tài.
“Kiếm thuật của cậu khá tốt.”
Sắc mặt của Koribo hơi thay đổi, trong mắt có chút tán thưởng:
“Nó hữu dụng hơn nhiều so với những kiếm thuật nghi lễ thuần túy đẹp đẽ đó.”
“Đội trưởng cận vệ của cha cậu chắc chắn phải là một chiến binh rất mạnh mẽ trong quá khứ trước đây.”
Ông ấy nhìn Khải Thần và phán đoán như vậy.
Nói xong, ông ấy nhìn Khải Thần trước mặt, không khỏi cảm giác tốt đối với cậu.
Một chiến binh như anh ấy biết rõ nhất cái giá phải trả để thành thạo một thanh kiếm.
Tuy nói có sư phụ hướng dẫn, nhưng không hề nghi ngờ, Khải Thần có thể luyện ra loại kiếm pháp này đến trình độ này, tài năng và sự chăm chỉ của hắn cũng không thể nghi ngờ.
Gắn liền với những lần gặp gỡ trước đó, hình ảnh một chàng trai trẻ cần cù, chịu khó và kính trọng người đã dạy bảo mình.
Vô hình, hình ảnh của Khải Thần đã được sáng hơn so với trước.
Nếu muốn nhận được lợi ích từ Koribo, trước tiên bạn phải thiết lập mối quan hệ tốt với bên kia.
Chỉ khi mối quan hệ giữa hai người đạt đến một mức độ nhất định, anh ta mới thể mượn tài năng của đối phương để nhanh chóng hoàn thiện bản thân.
Và việc tạo dựng một hình ảnh tốt đẹp trong tâm trí người khác là bước đầu tiên.
Đứng ở nơi đó, Khải Thần liếc nhìn Koribo, thấy ông ta không nói gì cậu liền xoay người tiếp tục tập luyện.
Trong quá trình này, Kolibo không nói gì mà chỉ im lặng quan sát.
Một lúc sau, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Có người khác đang đến.
Hơn nữa, anh ấy vẫn là người quen.
Khải Thần quay người nhìn chung quanh, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Kurudo đang vội vàng đi về phía mình.
Cậu từ thế giới bên ngoài đi tới, nhìn thấy Khải Thần, không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó đi tới bên cạnh anh ta.
Trong quá trình này, Koribo không nói gì và để anh im lặng bước về phía trước.
Tiếp theo, thời gian trôi qua chậm rãi.
Khi bầu trời dần dần sáng lên, những người khác cũng chậm rãi đi tới.
Nhưng so với lần trước, lần này có vẻ ít người đến hơn.
Khải Thần quan sát thấy.
Hôm qua có khoảng tám người vượt qua bài kiếm ra Koribo, nhưng đến sáng nay, tính cả Kurudo chỉ còn năm người ở đây.
Về phần ba người còn lại, tôi không biết hiện giờ họ đang ở đâu, hoặc cảnh tượng ngày hôm qua, hoặc đơn giản là vì đến muộn.
Nhưng dù lý do là gì thì theo những gì Koribo nói ngày hôm qua, họ đã bị loại và mất tư cách để tiếp tục luyện tập tại đây.
Khải Thần không khỏi thở dài trong lòng.
“Anh bạn, thế thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Đôi khi, dù cơ hội đang ở ngay trước mắt nhưng bạn lại không biết trân trọng nó.
“Có vẻ như mọi người đã gần đến đây rồi.”
Đứng ở nơi đó chờ thời cơ đến, Koribo nhìn năm người Khải Thần trước mặt, bình tĩnh nói.
Sau đó cậu rút đầu kiếm ra.
Thanh kiếm bạc vẫn trong ta anh, phản chiếu những tia sáng rực rỡ dưới ánh nắng yếu ớt.
Nhìn trường kiếm, có người không khỏi tái mặt, tựa hồ đang nhớ tới cảnh tượng ngày hôm trước, có chút run sợ lạnh sống lưng.
Khải Thần lặng lẽ đứng đó, im lặng nhìn Koribo trước mặt, chờ đợ động thái của ông ấy.
Dưới góc nhìn của ông ta, phía trước Koribo bắt đầu đưa tay ra.
Ở đó, anh ấy đang vung thanh kiếm và theo một cách độc đáo anh ấy bắt đầu vung nó, thực hiện đủ mọi chuyển động khác nhau.
Thanh kiếm dài không ngừng vung vẩy giữa không trung, từng luồng ánh sáng bạc vừa lướt qua.
“Hãy làm như tôi vừa làm.”
Sau khi hoàn thành đầy đủ các hành động, Koribo không làm gì thêm chỉ nói nhẹ nhàng.
Phía dưới, năm người ngơ ngác nhìn nhau.
Vừa rồi Koribo động tác không tính là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, hơn nữa động tác của bọn họ cực kỳ phức tạp, có rất nhiều động tác không có cơ sở nhất định không thể thực hiện được.
Thật quá sức khi yêu cầu họ chỉ xem một lần rồi thử tự mình làm.
Nhưng dù khó đến mấy cũng phải cố gắng.
Đối với ánh mắt lạnh lùng của Koribo, năm người chỉ có thể cắn răng làm theo những hành động mà trước đó họ gần như không ghi nhớ được.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi mọi người đều làm một cách quanh co và không ai có thể hoàn thành nó một cách trọn vẹn.
Mặc dù vừa rồi Khải Thần đã cố gắng để nhớ lại, nhưng giờ phút này hắn vẫn không thể hoàn thành hết mà chỉ có thể khôi phục một phần.
Tượng tự như hoàn cảnh của anh ấy, điều tuong tự cũng đúng vớ Kurodo.
Trong năm người, hai người là người giỏi nhất nhưng vẫn không thể hoàn thành được.
Cũng may ở phía trước Koribo không nói gì, chỉ im lặng quan sát.
Sau một thời gian, anh ấy làm đi làm lại nhiều lần.
“Ba ngày.”
Nhìn phía dưới đứng năm cái Khải Thần, cậu duỗi ra ba ngón tay, bình tĩnh nói:
“Tôi sẽ chỉ dạy cùng một nội dung trong ba ngày.”
“Sau ba ngày sẽ có nội dung mới.”
Anh bình tĩnh nói rồi quay người rời đi mà không nói thêm lời nào.
“Ba ngày...”
Nhìn bóng dáng Koribo rời đi, Khải Thần cau mày.
Nội dung tương tự sẽ chỉ được dạy trong ba ngày.
Nếu không khống chế được ba ngày, sau ba ngày tự nhiên sẽ tụt lại phía sau.
Đến lúc đó, tôi sợ dù có muốn ở lại cũng không thể.
Ngay khi tôi nghĩ đến điều này, một cảm giác cấp bách tự nhiên trỗi dậy.
Đứng tại chỗ, anh nhìn Kurudo bên cạnh.
Đối phương trước mặt Khải Thần, cũng nhìn theo bóng dáng rời đi của Koribo vào lúc này, trên mặt lộ ra vẻ kiến quyết.
Khi Koribo rời đi, buổi học cũng kết thúc.
Từ đây trở về chỗ ở, Khải Thần không hề dừng lại, lập tức bắt đầu tập luyện.
Anh điên cuồng rèn luyện bản thân, làm việc chăm chỉ và biến những hành động ít ỏi đó thành bản năng của chính mình, khiến chúng không thể nào quên.
Ban đầu hành động của anh không gây ra điều gì bất thường, anh chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.
Nhưng dần dần, thời gian trôi qua, Khải Thần bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Năng lượng sống trong cơ thể tôi đang dâng trào...”
Trong không gian trống rỗng, Khải Thần cảm giác được trong cơ thể biến hóa, không khỏi có chút kinh ngạc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em
- Chương 30: Giảng Dạy