Tại vườn hoa.
“Dừng lại, mau dừng lại. Anh Lâm, anh làm cái gì thế hả?”
“Bác sĩ Ân?”
“Cái này là dao lam mà, anh định…anh định tự tử sao?”
“Người ta chỉ tự tử khi gặp chuyện buồn thôi. Còn tôi thì đang rất vui mà”
“Vợ anh chết, đó là chuyện vui?”
“Làm sao anh biết được?”
“Là Maga, cô ấy nói cho tôi biết”
“À, em ấy là một người rất tốt”
“Anh Lâm, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi…tôi chính là người đã gϊếŧ chết vợ anh”
“Haha, bác sĩ Ân, anh đùa kiểu gì kì vậy”
“Tôi không đùa, đây là cây bút thu âm, anh cứ nghe rồi khắc sẽ rõ. Còn đây là bức thư tôi gửi cho Maga, nhờ anh chuyển cho cô ấy dùm. Tôi rất xin lỗi, tôi không mong được anh tha thứ, nhưng mà, chỉ mong anh nhẹ tay với cô ấy. Tôi…tôi sẽ tự trừng phạt mình…vì thế, tôi…đó…đó là một loại chất cực kì độc, không thể có thuốc giải, nhưng, tôi mong là, những gì trên tờ giấy này có thể giúp cho anh một phần nào. Tạm biệt!”
….
….
Cái địa chỉ mà bác sĩ Ân ghi trên tờ giấy là một nơi cực kì quen thuộc.
Bắt chuyến xe sớm nhất về Sài Gòn, lòng của Lâm chưa bao giờ hoang mang đến thế. Một cảm giác mãnh liệt liệt đang trào dâng trong anh, Mi của anh đang ở nơi đó, Mi của anh còn sống, nhất định là vậy.
Dừng chân trước cổng ngôi nhà thân yêu, đã lâu rồi anh vẫn chưa về đây thì phải, kể từ lúc anh tức tốc chạy xe lên Đà Lạt để gặp cô trong đêm tối đó.
Tay run run đẩy, cánh cửa không khóa. Anh bước dọc con đường đất hướng thẳng vào nhà, một mùi thơm của thức ăn sộc thẳng vào mũi. Bên trong nhà có tiếng cười nói của một cơ số người, hình như, đều là người anh quen cả.
“Mi à, vào nghỉ đi con, để mẹ làm cho”
“Thôi mà mẹ, để con làm được rồi, người ta nói phải vận động thì mới dễ đẻ được đấy ạ”
“Ôi dào, nói là nói vậy thôi, chứ tốt nhất là vẫn nên nghỉ ngơi con ạ”
“Chú Năm này, con làm được mà, chú cứ bênh mẹ mãi thôi”
“Ơ cái con bé này, bây giờ mi ghen tị với mẹ mi luôn đó hả?”
“Con đâu có ghen tị gì đâu mà, chỉ thấy dạo này chú Năm lo cho mẹ con quá thôi, hehe”
“Cha nhà mi!”
Mi còn sống, cô ấy còn sống, và vẫn còn đang rất khoẻ mạnh nữa. Những giọt nước mắt trào dâng nơi hốc mắt, anh muốn, rất muốn chạy tới và ôm lấy cô, nhưng anh lại không thể, đằng sau cảm giác hạnh phúc, là một cái gì đó rất khó chịu, tức tưởi, phải rồi, họ đã lừa dối anh, làm sao họ có thể làm thế? Họ không nghĩ rằng anh sẽ không cảm thấy tổng số thương như thế nào sao? Tại sao? Tại sao?
“Lê Ngọc Huyền Mi!”
Là ai? Là ai đã gọi tên cô? Giọng này rất quen, chẳng lẽ…
“Anh Ca?”
“Mi, đó…có phải là…”
“Mẹ, anh Ca, là anh ấy, mẹ, là anh ấy đó”
Cô chạy tới ôm chầm lấy anh, đã bao lâu rồi chưa cảm nhận mùi hương này, thật sự…rất nhớ
“Anh Ca, em nhớ anh lắm”
“… ”
“Em xin lỗi, em xin lỗi, mong anh hãy tha thứ cho em. ”
“Cô…tại sao?”
“Là tại em, tại em hết. Hôm bác sĩ Ân và Maga nói chuyện, mẹ em đã đứng ngoài phòng và nghe thấy tất cả. Lúc đấy mẹ rất giận, nhưng mẹ đã quyết định về hỏi ý kiến em. Em…em thực sự rất sốc, em không ngờ…không ngờ là bạn ấy lại làm như vậy, lúc đó em rất rối, em không biết phải làm gì hết. Em cũng không dám nói với anh, em sợ anh sẽ làm gì bạn ấy, em rất sợ. Nên sau đó, mẹ và em đã đợi đúng thời điểm bác sĩ Ân ra tay mà bắt tại trận, mẹ lúc đó muốn kiện bác sĩ Ân ra tòa. Nhưng bác sĩ lại van xin cho anh ấy cơ hội chuộc lại lỗi lầm, cho anh ấy được thức tỉnh Maga, nên em với mẹ đã đồng ý với kế hoạch của bác sĩ là em giả vờ chết và về đây sống.”
“Tôi…tôi không là gì đối với cô hết đúng không? Tại sao cô lại làm vậy? Tại sao hả, cô muốn tôi điên lên vì cô cô mới chịu sao? Là cô lo nghĩ cho người ngoài mà để chồng cô phải như thằng chết dở sống dở suốt một tháng trời sao?”
“Anh…em xin anh, là em muốn Maga thay đổi, em muốn bạn ấy nhận ra sai lầm của bạn ấy, em…”
“Cô thôi đi…tôi thật sai lầm mà, sai lầm khi tin tưởng cô. Tôi đúng là thằng ngu, bị người khác dắt mũi mà không biết. Tôi cứ tưởng là mình quan trọng lắm chứ, không ngờ…đúng là tôi đã tưởng bở rồi. Cô vì con nhỏ đó mà lừa dối tôi, để tôi nói cho cô biết, sau khi cô chết, cô ta thật sự rất vui đấy, cô ta không thấy luyến tiếc gì đâu. Chỉ có tôi, có mỗi mình tôi là thương xót cho cô thôi, chỉ có thằng đần này thôi, cô hiểu không?”
Từng lời, từng lời nói của anh như lưỡi dao cứa vào tim gan, cô đã sai thật rồi sao? Khi lừa dối người đàn ông mà cô yêu thương nhất chỉ để thức tỉnh người bạn mà cô không hề hiểu rõ, không hề biết cô ấy là người như thế nào.
“Anh…em xin lỗi, anh…”
“Cô câm miệng lại đi, cô không có quyền nói ở đây, tôi mệt mỏi lắm rồi Mi ạ. Chúng ta…kết thúc đi”
Ngay khi lời nói của anh thốt ra, ngay khi bóng lưng của anh dần xa khỏi tầm mắt cô, cô thấy mình như bị trút hết toàn bộ sự sống, xung đột quanh chỉ còn lại một màu đen.
….
….
“Mi, anh xin em mà, mở mắt ra đi, là lỗi của anh, anh đã không hiểu cho em. Anh không thể mất em lần nữa đâu, làm ơn đi mà, đừng bỏ anh mà…”
Ánh mắt cô khẽ mở, người anh như trút được tảng đá nặng, mọi giận dữ trước kia đều tan biến hết, bây giờ chỉ còn lại yêu thương nhung nhớ, những tháng ngày qua thật sự quá khó khăn, bây giờ anh chỉ muốn bắt đầu lại, cùng cô xây dựng nên một cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi.
“Anh Ca, em xin lỗi”
“Không, Mi Mi, là anh có lỗi, em là một cô gái tốt, anh đã không nghĩ cho em. Là anh ích kỉ”
“Không, là em sai trước, em đã lừa dối anh ”
“Không, tất cả chúng ta đều sai. Tất cả là tại vì chúng ta đã không tin tưởng nhau”
“Đúng vậy, em và anh, chúng ta là một cặp bố mẹ tồi tệ”
Bất giác tay cô sờ xuống bụng, đây rồi, cái bụng phệ to tướng vẫn ở đây. Cô lấy tay anh đặt lên bụng mình.
“Chúng ta hãy hứa với con đi, là chúng ta sẽ không bao giờ để cho con lo lắng nữa”
“Con à, ba hứa, ba hứa sẽ không bao giờ làm mẹ con buồn, làm con lo lắng nữa đâu”
“Con à, mẹ cũng xin hứa, sẽ luôn ở bên và yêu thương bố con con, mẹ sẽ không bao giờ hành động ngu ngốc như vậy nữa”
Căn phòng hôm ấy, chỉ ngập tràn toàn là màu hồng.
(Còn tiếp)