” Anh Ca ơi ra đây ăn sáng này” nó vừa sắp đũa vừa gọi, nước trên tóc cứ nhỏ tòng tòng xuống
Cậu từ trong nhà vệ sinh đi ra, tay cầm khăn thẩy lên đầu nó lau lấy lau để.
” Gội đầu thì phải biết lau cho khô tóc chứ, để vầy cảm lạnh mất công tao phải mua thuốc nữa” cậu cằn nhằn.
” Kệ nó đi, em không sao đâu, để tí là nó khô mà” nó lè lưỡi.
” Mày cãi tao?”
” Dạ không” nó chùn mặt xuống ” Lát ra chợ bán hàng với em nhé”
” Bán…bán hàng, ý mày là?”
…….
” Mại dô mại dô ây, mua 1 kí tặng nửa kí đây” cậu vừa hò vừa hét.
” Mi, mày ra làm gì đi chứ, lúc đầu thấy xấu hổ lắm mà sao giờ hô hào ghê thế, bán một kí tặng nửa kí thì lỗ bà nội nó à, ra kêu nó vào nhà đi, cho nó bán chút nữa chắc tao cạo đầu đi tu quá” mẹ nó ái ngại nhìn cậu cầm hai chùm nhãn reo hò như một thằng bệnh.
Nó vừa khúc khích cười vừa chạy tới
” Anh Ca, vào nhà chơi với em nhé, bán nhiêu đó là được rồi”
” Mày vào trước đi, tao bán chút nữa đã, mày làm trò vui này hằng ngày mà dám không cho tao biết hả? Mày nhìn coi người ta nhìn tao bằng ánh mắt ái mộ quá trời kìa” cậu hớn hở. Nó nhìn quanh, đúng là vậy thật, nhờ độ điển trai phơi phới của cậu mà lượng khách nữ đến mua hàng tăng đột biến, từ bà nội trợ đến một đứa con nít đều bị cậu quyến rũ hết trơn rồi, tự nhiên nó thấy trong lòng có chút bất an, nó bị gì vậy nhỉ, tại sao nó lại cảm thấy có một chút ghen tị vậy chứ?
” Anh Ca, mau vào nhà, không bán nữa” nó cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu này.
” Mày bị sao thế?”
” Cháu ơi bán cô một kí cam”
” Dạ vâng” cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nó rồi chạy đi.
” Cam này không phun thuốc sâu chứ?”
” Dạ không, cam chất lượng lắm cô ạ” cậu vừa lựa cam vừa ngước lên nhìn người phụ nữ sang trọng đứng trước mặt.
” Mẹ…mẹ ?”
” Hình như mẹ đã không quan tâm con đủ thì phải? ”
…….
” Các người mau bỏ tôi ra, tôi tự đi được, mau bỏ ra” cậu vùng vằn, nhưng sức của một thằng nhóc mầm non làm sao bì được với sức của hai chàng vệ sĩ to cao lực lưỡng.
Mẹ cậu từ tốn ngồi xuống chiếc ghế sofa, mặt không chút biểu cảm
” Thả nó ra đi”
” Tại sao…?”
” Con nói gì mẹ không hiểu?” Bà ta làm mặt ngây thơ.
” Tôi xin mẹ, đừng đυ.ng đến cô bé ấy” cậu lạnh lùng.
” Đổi lại…”
” Gì cũng được”
” Thỏa thuận xong” bà thản nhiên nhấp một ngụm trà. Cậu quay lưng bỏ lên phòng, để lại ai đó dù mặt ngoài lạnh tanh nhưng trong lòng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào
” Con trai, hãy tha thứ cho mẹ”
Hè hết, đồng nghĩa với việc sự nghiệp học hành của tụi nó lại phải tiếp tục. Năm nay con bé Mi sẽ vào lớp 1, tức là nó đã lớn hơn một tuổi rồi đấy nhé, đối với người khác khi già thêm một tuổi có nghĩa là trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhưng hình như định nghĩa này hoàn toàn trái ngược với nó thì phải.
” Mẹ con vào đây, chiều nhớ đón con nhé, trường này thật là đẹp quá đi thôi” nó tung tăng chạy đi trước, khoác trên vai chiếc cặp hình búp bê barbie màu hồng.
Trường tiểu học mà mẹ nó đăng kí đáng lẽ là ở gần nhà. Thế mà không hiểu tại sao trước ngày đi học có một bì thư gửi đến ghi là vì gia cảnh nhà nó khó khăn nên được miễn học phí từ tiểu học đến đại học ở trường quốc tế T&T gì đó, còn được tặng kèm là một chiếc cặp và một bộ đầm phục rất đẹp nữa. Mẹ nó cứ nghĩ là lừa đảo thôi nhưng lòng ham miễn phí thì đố ai mà cản nổi. Thế là buổi chiều mẹ nó đến địa chỉ ghi tên trường xem thử, đúng là trường quốc tế có khác, có hẳn bể bơi, sân đá banh, sân bóng rổ riêng, còn có hẳn cả một sân golf nữa chứ. Trường lớp nào lớp ấy rộng thênh thang, có gắn máy lạnh, máy chiếu đầy đủ tiện nghi. Còn đội ngũ giáo viên thì khỏi phải nói rồi, toàn là tiến sĩ giáo sư từ nước ngoài về. Mẹ nó đến văn phòng hỏi thì những gì ghi trên thư đúng là thật, có một người giấu tên nào đó đã đăng kí cho nó học và trả toàn bộ tiền học phí đến đại học luôn rồi, mẹ nó nghe thế mừng ứa nước mắt, thật là tò mò không biết nhà hảo tâm tốt bụng đó là ai nữa…
” Ông đã làm những gì tôi dặn rồi chứ” bà bước xuống chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu cách cổng trường không xa, ánh mắt hướng về một khoảng không vô định.
” Dạ vâng thưa phu nhân, nhưng còn cậu chủ…” ông quản gia ngập ngừng.
” Rồi nó sẽ hiểu thôi” bà thở dài, bước vào trong, chiếc xe lăn bánh chạy đi mất
……
” Xin chào tất cả các em học sinh thân mến. Chào mừng các em đến với hệ thống trường dân lập quốc tế T&T” giọng thầy hiệu trưởng ồm ồm.
Mi đứng ở dưới lắng nghe chăm chú, trong lòng có chút hồi hộp.
” Chào cậu, rất vui được làm quen” Một cậu bé điển trai đi tới, mỉm một nụ cười tỏa nắng.
” Chào…ơ, Minh, sao cậu lại ở đây?” Nó trợn tròn mắt ngạc nhiên.
” Tớ đi học, cũng giống cậu thôi”
” Ờ ha, hihi” nó gãi đầu, cười ngây thơ.
” Thầy không làm mất thời giờ của các em nữa, bây giờ hãy đi theo hàng lên lớp nào, chúc các em một ngày tốt lành” thầy hiệu trưởng già kho hù hụ đi xuống, trông thật là thảm thương.
” Cậu học lớp mấy thế?” Minh lên tiếng hỏi.
” Tớ học lớp 1A”
” Vậy hả, tiếc quá, tớ học lớp 1B” Mặt Minh hơi chùn xuống ” Nhưng không sao, ra chơi mình chơi với nhau nhé”
” Okie, bai”
” Bye”
…..
” Các em trật tự nào, xin chào, cô tên là Tuyết Nhung, là cô giáo chủ nhiệm của các em, rất vui được làm quen” Cô Nhung có gương mặt rất dễ thương và ưa nhìn, giọng của cô nghe cũng thật là trong trẻo và hay.
Cậu liếc nhìn lên bảng lớp 1A được tô hoa vẽ lá, khẽ thở dài một cái, nếu không vì lời hứa đó thì cậu đã chuyển trường qua học với nó luôn rồi, không biết nó đang làm gì nữa, có nhớ tới cậu hay không. Tự trấn an bản thân, cậu đẩy nhẹ cửa bước vào lớp.
” Xin lỗi cô em đến trễ” cậu cúi người xuống, cố tỏ ra lịch sự hết mức có thể.
” Không sao, em mau vào chỗ đi” cô mỉm cười đáp lại, cô biết chứ, à mà không phải, tất cả giáo viên trong trường này ai mà chả biết Nguyễn Vĩ Tùng Lâm- con trai chủ tịch năm nay vào lớp 1 và học ngay lớp cô chủ nhiệm nữa, lúc đầu cô cũng có chút lo ngại, nhưng sau đó cô quyết định sẽ đối xử với chúng thật bình đẳng như nhau và xem chừng việc này cũng không có gì khó khăn cho lắm vì cậu bé rất ngoan và biết nghe lời.
Cậu liếc một vòng quanh lớp học, chỉ có duy nhất một chỗ trống kế bên một con bé đang thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng ấy nhìn sao quen quá, hình như là… Cậu lắc đầu nguầy nguậy xua tan đi suy nghĩ đó, làm sao mà con Mi học ở đây được chứ, cậu tưởng tượng nhiều quá rồi.
Cậu cất bước đến ngồi kế bên con bé tóc hai bím đó, mắt nó vẫn dán nhìn ra ngoài cửa sổ, thật may quá vì cậu cũng không có ý định làm quen, cậu ghét việc phải kết bạn với các thành phần trong trường này, vì theo như suy nghĩ của cậu, chúng hầu như chẳng có gì tốt đẹp ngoài việc khoe của cả.
” Trường này đẹp thật đó” nó lên tiếng
Cậu im lặng lắng nghe, sao giọng nói này thật là quen quá đi mất.
” Giá như anh Ca có ở đây nhỉ”
Anh…anh Ca, nó mới nói là anh Ca sao, cậu quay qua, bất giác gọi.
” Mi”
Nó cũng giật mình quay qua nhìn thằng bạn kế bên, há hốc mồm kinh ngạc.
” Anh Ca?”