Cậu mở cửa bước vào phòng, đã gần một tuần nó phải nằm viện rồi, đáng lẽ bác sĩ đã cho ra từ 2,3 ngày trước cơ nhưng vì lo cho nó nên cậu nhất quyết không cho xuất viện trừ khi nào nó khỏe hẵn.
” Mi ơi, Mi à, cháo đến rồi đây. Mày mau ăn cho khỏe nhé” cậu bưng tô cháo thịt bò vào phòng, vừa đi vừa thổi cho cháo nhanh nguội.
” Mi, Mi, sao đắp chăn kín mít vậy, bị bệnh à, mau mở ra nào” cậu cầm chăn nó giật giật nhưng nó vẫn cứng đầu không chịu chui ra.
” Mày có mau ra đây không thì bảo, không ra tao kêu bác sĩ vào chích cho mày một mũi đấy nhé”
” 5″
“4”
“3”
“2”
“1.5!”
” Em ra rồi này, ra rồi này, đừng gọi bác sĩ nữa” nó vùng chăn ngồi dậy, khuôn mặt phúng phính bí xị
” Tốt, mau ăn cháo nào”
” Em không ăn nữa, ăn cháo hoài ngán quá à, sáng cháo, trưa cháo, chiều cháo, tối cũng cháo, suốt ngày cháo thôi. Em khỏe rồi mà, anh Ca nói bác sĩ cho em xuất viện đi, mẹ em ở nhà lo lắm đó, nằm đây suốt ngày chán chết đi được”
” Không được, mày phải ở đây đến khi nào khỏe hẵn đã” cậu bực mình nhìn con nhóc bướng bỉnh trên giường.
” Thật mà, em khỏe hẵn rồi mà, cho em ra nhé. Không tin à, được rồi, phập” nó nhe răng ra cắn vào tay cậu. Cậu hoảng hồn, mặt đỏ bừng dần chuyển sang tím lịm
” Á aaaaaa, đau quá, mày bị sao thế?”
” Thấy chưa, em khỏe thật rồi mà, cho em xuất viện nhé” nó mỉm cười hài lòng nhìn dấu răng mình in trên tay cậu.
” Đau chết đi được, không, tao đau quá, không cho mày xuất viện nữa” cậu cứng đầu.
” Đi mà, đi mà, thôi thì em hôn bù vào chỗ vừa bị cắn nhé” nó chồm người tới hôn vào tay cậu một phát, xong lấy tay chấm chút nước bọt trong miệng rồi xoa lên chỗ tay bị hằn nguyên hàm răng khủng long của nó.
” Eo ơi, mày làm gì dơ thế” cậu nhìn xuống thành quả nào là vết cắn rồi nước bọt loang lỗ trên tay mình.
” Ngày xưa em bị mũi cắn mẹ hay lấy nước bọt xoa lên chỗ cắn cho em, thế mà nó khỏi ngay đấy, hay lắm” nó tíu tít
” Thật vậy à?” Cậu khạc nguyên một vũng ra lòng bàn tay, rồi xoa lấy xoa để “Đúng là có hết thật”
” Cái này là ở dơ luôn rồi ấy chứ hiệu nghiệm gì nữa” nó cười khì khì.
” Mày vừa nói cái gì” cậu nhíu mày nhìn nó.
” Không gì ạ, em chỉ khen sao hôm nay nhìn anh Ca đẹp trai quá thôi”
” Nhắc hoài tao ngại đấy” cậu cười khinh khỉnh, dùng tay gãi đầu, trông thật ngố hết sức ” Thôi được rồi, để tao ra xin bác sĩ cho mày xuất viện”
” Anh Ca ịt núm bờ quanh” nó hí hửng, cười tươi roi rói
…….
” Mẹ ơi, mẹ à, Mi về rồi nè” nó chạy lại ôm chầm lấy mẹ mình.
” Sao mày về sớm thế, không ở lại chơi với thiếu gia thêm vài hôm nữa hẵn về” mẹ nó nhìn con nhăn nhó.
” Xi, ai thèm, con nhớ mẹ” nó nũng nịu.
” Con chào cô ạ” cậu từ ngoài đi vào, lễ phép thưa, không quên quay qua liếc xéo nó một cái.
” Cô, cô chào con, mau, mau ngồi vào đi” mẹ nó tay bắt mặt mừng.
” Anh Ca làm gì ở đây thế, sao chưa về nhà nữa?”
” Bà cha mày, thiếu gia đến nhà mình chơi là quý hóa lắm rồi, còn đứng đấy làm gì, mau vào lấy nước mời thiếu gia uống đi chứ ” mẹ nó cằn nhằn.
” Mẹ…”
” Mẹ miếc gì, đi mau hay muống ăn đập”
Nó giậm chân bình bịch bỏ vào nhà trong. Cậu ngồi ở ngoài lòng như nở hoa, sung sung sướиɠ sướиɠ. Chẳng là lúc ở trên xe cậu nhà ta có trả thù cắn lại nó một phát, xong lại lấy nước bọt của mình xoa xoa, mà ai ngờ nó bị dị ứng, hết đau rồi mà vẫn còn giận dai quá trời nên đành xuống nước năn nỉ chứ biết làm sao bây giờ.
” Chẳng hay thiếu gia đến nhà chúng tôi có chuyện chi, hay con Mi nó làm gì có lỗi với thiếu gia rồi để tôi đập cho nó một trận” mẹ nó nhỏ nhẹ khác hẳn ngày thường.
” Dạ không có đâu ạ, cô cứ gọi cháu là Lâm là được rồi, cháu, cháu muốn xin cô một chuyện…” cậu tỏ vẻ ngập ngừng.
Nó từ trong đi ra tay cầm li nước, nghe được, mặt lộ rõ vẻ tò mò
” Dạ có gì cậu Lâm cứ nói, tôi, tôi giúp được gì là tôi giúp liền hà”
” Cháu…cháu muốn xin ở rể nhà cô một đêm được không ạ?”