Chương 6

Mộc Trà gõ gõ cửa phòng Nam Vỹ Thần: "Tiểu... Vỹ Thần"

Nam Vỹ Thần mở cửa nhà tắm ra, đeo dép lê, tay dùng khăn dày lau lau mái tóc ước, làn da có chút hồng vì ngâm nước ấm, cô đi đến mở cửa ra: "Ừ?"

"Ăn cơm" Mộc Trà vui vẻ nói, ánh mắt nhìn qua phòng đối diện ở phía sau có chút lo lắng: "Vỹ Thần, thiếu gia vẫn không chịu mở cửa"

Nam Vỹ Thần lạnh nhạt nói: "Kệ mẹ nó" Nhưng tay cô lại siết chặt cái khăn. Cảm giác răng có chút ngứa.

Định tuyệt thực để biểu tình cái gì chứ? Từ lúc cô trở về đã luôn đối xử với nó như

vậy, đến hôm nay nó mới đi tuyệt thực.

Thấy Lam Vấn Độc mở cửa đi ra, tóc của hắn cũng ướt nhẹp vì gội đầu xong, mặt một cái áo sơ mi trắng rộng, quần jeans bó sát chân.

Hắn cũng không quay đầu lại nhìn cô lấy một cái, nhẹ nhàng đi, Nam Vỹ Thần nhíu mày nói với Mộc Trà: "Lau tóc cho em"

Ánh mắt nhìn về phía phòng Nam Vỹ Thánh, cô đi đến dứt khoát dơ chân lên tung một đá thật mạnh vào cánh cửa...

Cô trầm giọng nói: "Mày cút ra đây cho tao!"

Mộc Trà giật mình nắm vạt áo của cô cố gắng lôi đi: "Thôi mà! Em thôi đi! Em càng như vậy cậu ấy càng sợ em hơn thôi!"

Cứ mỗi lần Nam Vỹ Thần định làm cái gì đều không ai nắm bắt trước được cả. Rõ ràng một giây trước còn đang nói cười vui vẻ thì một giây sau liền bật chế độ đông cứng người đối diện.

Phu nhân lúc nào cũng nhắc nhở cô phải để ý trông chừng Nam Vỹ Thần, nếu không, đồ đạc ở trong nhà đều sẽ đem đi bán phế liệu...

Nam Vỹ Thần đơ ra tùy ý để Mộc Trà lôi xuống đại sảnh, nắm tay nắm chặt. Hình như ngay cả bản thân cô cũng rất khó chịu khi đối xử như vậy với Nam Vỹ Thánh.

Chuyện năm đó... Nó cũng không có biết gì...

Cô cần gì phải gắt như thế với nó?

Ngồi trên bàn ăn, cô quan sát nét mặt của mẹ mình một hồi lâu, vẫn thấy mẹ không có biểu tình lo lắng gì, trong lòng cô càng khó chịu, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa ăn...

Cô bực bội nói: "Mẹ không để ý nó thật sao?"

Lý Thi An không muốn trả lời cô, ngồi yên tĩnh ăn, một chút lại một chút gắp thức ăn cho Lam Vấn Độc. Hai người không quan hệ máu mủ này còn cười nói thật vui vẻ.

Nam Hành ngồi ở ghế chủ vị, cố gắng nhịn cười: "Mặc kệ nó đi. Cứng đầu chẳng chịu nghe lời ai, giận dỗi ai không biết? Nó đói sẽ tự ăn, không cần con quan tâm đâu"

Nam Vỹ Thần tay siết chặt đôi đũa, giả bộ bình tĩnh ngồi ngay ngắn ăn, ăn chưa được một chén cơm thì đã buông đũa đi lên lầu.

Lam Vấn Độc nhìn theo cô, tay siết chặt cái chén.

Nam Vỹ Thần bực tức đập mạnh cửa phòng mình lại, mệt mỏi ngã lên giường.

Lúc cô tỉnh lại cũng đã là 20:00 giờ. Vội vàng mở cửa ra đi đến nhẹ gõ cửa phòng Nam Vỹ Thánh, Nam Vỹ Thánh không hề trả lời.

Trong lòng lo lắng đến cực điểm, Nam Vỹ Thần gõ cửa càng mạnh tay. Lam Vấn Độc đang chat facebook cũng ngừng tay lại, nhẹ chân nhẹ tay đi đến mở một khe cửa, đứng ở đó quan sát cô.

Căn biệt thự của họ rất to lớn, xây theo kiểu hình vòng cung. Phía bên tay trái ở đây có đến 8 phòng nhưng chỉ có 3 người bọn cô ở. Phía bên phải chỉ có 2 phòng, là nơi làm việc của ba và mẹ. Hai bên đều không giáp vách với nhau. Muốn đến phòng của ba mẹ cô thì phải đi xuống lầu rồi vòng qua một cái lầu khác để đi lên.

Người làm đều ngủ ở tần dưới. Nếu cô chỉ đập cửa nhẹ thôi thì cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng cô lại đập mạnh như vậy, ít nhất cũng phải có viện binh xuất hiện chứ!

Nam Vỹ Thần không kiên nhẫn đập cửa gầm gầm: "Mở cửa cho tao ngay!"

"..."

"Mày có mở ra hay không hả?"

"..."

"Tao điếm đến 3 mà mày còn dám nhây với tao, là không xong đâu!"

"..."

"Một..." Cô cắn răng hét lên.

"..."

"Hai!" Cô nghiến răng trèo trẹo.

Lam Vấn Độc rung rung cắn răng nhịn cười, ánh mắt híp thành một đường chỉ, lấy tay bụm miệng lại chỉ sợ bật cười phát ra tiếng. Nếu để cô phát hiện, hôm nay hắn không bị Nam Vỹ Thần đem ra làm trái bóng để đá mới là chuyện lạ.

"Hai rưỡi..." Nam Vỹ Thần đờ đẫn nói.

Đệch, thằng khốn này...

Nam Vỹ Thần lạnh lùng nói: "Mày không mở là tao tung banh cái cửa này ngay nhé? Tao cũng sẽ trở về Pháp, và đéo quan tâm đến mày nữa!"

"..."

Nam Vỹ Thần có cảm giác bản thân đang lạc vào một bãi xa mạc toàn cát và cát, đôi khi cơn gió lại khẻ bay qua cuống theo một cọng cỏ bay lên đầu cô.

Nam Vỹ Thần không hiểu sao lại sợ muốn chết. Cô chạy vội xuống cầu thang, chút nữa đã vấp té, vừa chạy vừa bước vừa lần mò đi xuống liền đυ.ng vào một kệ đồ, trên trán lập tức đổ máu.

Cô quên mất cầm theo điện thoại,

cũng không biết bây giờ công tắt đèn nhà đang ở hướng nào, mò mẫm leo lên cầu thang rồi đi đến phòng của ba mẹ.

Nương theo ánh sáng len lỏi từ phòng bếp mà đi, cô sợ, có khi nào Vỹ Thánh đói đến ngất rồi không?

Cô đập đập cửa, giọng nói có chút rung rung: "Mẹ! Ba! Mở cửa! Mở cửa! Ba mẹ!"

Nhưng gào gần 10 phút, vẫn chẳng ai trả lời...

"VỸ THÁNH CHẾT RỒI KÌA!!!" Nam Vỹ Thần áp mặt sát cửa hét lên.

Mặt Nam Vỹ Thần trắng bệch, có khi nào cô đang nằm ác mộng không vậy?

Nam Vỹ Thần điên tiết đá thật mạnh vào cửa phòng của ba mẹ mình rồi quay đầu chạy đi.

Chân lại mò mẫm đi lên đi xuống hai cái cầu thang, lúc lên đến cầu thang của dãy phòng cô...

... Chân cô có chút rung, cảm giác như bị thằng khốn đó hành cho còn nữa cái mạng!

Vỹ Thần đập đập cửa khó khăn thương lượng: "Mày mở cửa đi có được không? Có gì từ từ nói, đừng manh động làm chuyện gì ngu xuẩn đó..."

"..."

Vẫn! Im! Lặng! Là! Thế! Nào!

Mắt cô đỏ hết lên: "Hay mày đói đến ngất xỉu rồi?"

"Nè! Mở cửa cho tao đi..."

"Đm... Tao rát họng lắm rồi đó"

Nhìn Nam Vỹ Thần lo lắng cho Nam Vỹ Thánh như vậy, Lam Vấn Độc thấy hốc mắt bản thân có chút cay.

Anh trai hắn, cũng từng lo lắng cho hắn rất nhiều...

"Mày mở cửa, tao sẽ không như vậy với mày nữa có được không?" Cô cuối thấp đầu, giọng nói nghèn nghẹn.

Nếu nó vẫn không chịu đi ra, cô phải làm sao bây giờ?

Cánh cửa mở ra, Nam Vỹ Thánh liều mạng xông vào ôm chặt lấy cô, vì lực đẩy quá mạnh, Nam Vỹ Thần lập tức bị đẩy ngã mạnh ra sau cùng hắn, cô vội dang tay ra ôm chặt hắn lại, chỉ sợ đầu hắn đập vào bìa tường.