Chương 12: Có tao ở đây rồi

Trên một cái sân rộng lớn, đất nâu, cỏ xanh mướt trải thảm. Từng đợt gió thổi qua làm lung lay những tàn cây cổ thụ to. Phóng tầm mắt ra phía trước là cả một rừng hoa hướng dương đang nở, vàng tươi rực rỡ như ánh mặt trời, thân cây cao dài thườn thượt. Gió lay thổi mát mẻ, mặt trời đều bị che khuất bởi những tản mây.

Ở giữa sân Nam Vỹ Thánh rung rung nhìn mặt Nam Vỹ Thần. Mặt cô như bao quanh bởi một tần đám mây đen, sấm chớp đùng đùng, trên trán gân xanh chằng chịt, lại có thêm nhiều vết trầy xước vì từ nãy giờ luôn đở người cho Lam Vấn Độc.

Hắn ngã, cô hớt hãi chạy đến đở không biết bao nhiêu lần, xe cùng người nặng như thế, Nam Vỹ Thần vẫn chai lì không sợ đau đưa tay ra đở lấy hắn, tay chân trày xước khắp nơi.

Nam Vỹ Thánh ngăn cản cở nào cũng không được, Nam Vỹ Thần là loại người cứng đầu, tâm cao trên chính tần mây.

Làm cái gì hay nói cái gì cũng sẽ quyết tuyệt đến tận cùng, không đạt được mục đích vậy thì sẽ đồng quy vô tận đến khi nào được thì thôi.

Cô nói sẽ tập chạy xe cho Lam Vấn Độc thì chắc chắn không gãy tay hay gãy chân thì không chịu ngừng.

Tay hay chân của ai thì chưa nói trước được.

"Xin lỗi..." Lam Vấn Độc ngừng xe, nhìn nhìn trán Nam Vỹ Thần, đồ ngốc này từ nãy giờ luôn kiên nhẫn kèm cặp hắn, kiên nhẫn chắc cũng dùng sắp hết rồi.

Nam Vỹ Thần gượng cười, ánh mắt trợn lên khuyến khích, vẫn kiên quyết tới cùng: "Mới tập tất nhiên đâu thể liền leo lên là chạy ngay được? Không cần sợ, có tao ở đây rồi"

Lam Vấn Độc đờ đẫn, có tao ở đây rồi?

Có tao ở đây rồi...

Hắn biết, cô chỉ thuận miệng nói thế

thôi.

Nhưng mà, cứ rắt bả khắp nơi như vậy hậu quả rất khôn lường.

Hắn mỉm cười bất lực: "Tôi không sợ"

"Đương nhiên mày không sợ, người bị thương là tao mà" Cô hừ mũi: "Gần 1h rồi, chạy lần nữa cho tao xem, không chạy được thì không cho mày về!"

Hắn chạy phía trước, cô đứng kế bên vừa nắm yên xe vừa nắm tay lái, hai tay họ sát nhau, mặt kề mặt: "Tập đi, sau này đi học, chúng ta đi cùng nhau, thế nào?"

Lời nói như đang dụ dỗ với em bé ăn cơm, chỉ sợ nó kén ăn rồi gạt bỏ.

Con ăn đi cho mau lớn, không ăn mẹ ném con ra khỏi nhà.

Lam Vấn Độc nhìn cô một hồi không tin hỏi: "Chẳng phải lúc đầu cậu không thích tôi sao?"

Dạo gần đây lại cứ quan tâm đến hắn, thật khó hiểu.

"Mày nhớ dai quá, bỏ đi, đạp cho tao?"

"Hay ngừng đi?"

"Gì! Mới 1 tiếng mà mày đã nản chí!?"

"Không Phải--------"

"Mẹ nó! Tập không được tao đếch cho mày về!"

"... Tôi nghĩ, cậu bị thương rồi-------"

"Chày xước có chút thì nhằm nhò con khỉ gió!" Nam Vỹ Thần ăn đau còn phải nói năng nhiều lời, hiện tại cô sắp nổi cáu!

"Nhưng mà-------"

"Cọng búng!" Nam Vỹ Thần cắt ngang.

Ngay cả cô còn không cảm thấy có cái quái



gọi là đau mà thằng này cứ nhây nhây là thế nào? Mày đừng hòng mà truồn được!

"Hả?" Khóe môi Lam Vấn Độc rung rung.

"Mày có phải nam nhi đại trượng hán thân cao mét tám không!?" Cô lạnh lùng như cục nước đá nói.

Hay là cọng búng đầu thai?

Cô định mở miệng quăng ra câu đấy, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là dẹp mẹ đi.

Nam Vỹ Thánh đen mặt, chị xem anime nhiều đến bị lậm luôn rồi.

Thân cao mét tám gì chứ?

Ăn nói hàm hồ, Nam Vỹ Thánh ra vẻ cao thâm lắc lắc đầu ngán ngẩm.

Lam Vấn Độc nhạt nhẽo nói: "Tôi chưa cao chứ không phải tôi sẽ thấp mãi như vậy, cậu đừng lúc nào cũng lôi chiều cao ra chọc ghẹo tôi?"

Nam Vỹ Thần ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Tao..." Cô chỉ lỡ miệng thốt lên, cũng đâu có ý đó.

Nam Vỹ Thánh đứng ở một bên nhìn không nổi nữa: "Chị tập cho em..."

Nhìn hai người họ cười cười nói nói, thật khó chịu muốn hét.

Nam Vỹ Thần ngoắc tay: "Đến đây"

Nhìn Nam Vỹ Thánh ngồi ngay ngắn ở trên xe, cô cũng kèm cặp tương tự như với Lam Vấn Độc.

Lam Vấn Độc đi đến một gốc cây to lớn ngồi xuống, nhìn trong mắt, khó chịu ở trong lòng. Nam Vỹ Thần cẩn thận che chở Nam Vỹ Thánh không một kẻ hở, Nam Vỹ Thánh chỉ cần nghiêng nghiêng một chút là cô đã nhanh chóng kéo lại ngay.

Đôi khi ánh mắt cô không che được ý cười ôn nhu dành cho tên đó.

Ánh mắt Lam Vấn Độc có chút cô đơn.

Hắn nhìn ra.

Cách nói chuyện cùng cư xử của cô đối với Nam Vỹ Thánh dường như còn dịu dàng hơn cả lúc đối với hắn...

Hắn ngước nhìn gương mặt hai người họ, họ rất giống nhau từ chiều cao cho đến gương mặt.

Chỉ là, hắn thật sự thích cái tên ngông cuồng còn rất hung hãn kia, cứ tưởng rằng cô là loại thiên

kim ngông nghênh hống hách hắc dịch. Không để cha mẹ vào mắt.

Nhưng mà hắn thấy, hình như không phải vậy, cô không phải không để cha mẹ vào mắt...

Mà là tính cách cô vốn rất tự lập, rất ít thân cận cùng ba mẹ mình như những bé gái khác. Cũng chưa bao giờ khóc lóc đòi hỏi hay làm nũng cái gì.

Cho dù bị đổ máu, hay bị thương bị đau cũng chưa từng khóc lần nào, hay đổ lỗi cho ai.

Lúc Nam Vỹ Thánh ngã nhào vào lòng cô, hắn nhìn rất rõ, tay cô che chở thật chặt cho Nam Vỹ Thánh, chỉ sợ hắn bị thương hay bị đau gì đó. Ngay cả lưng bị đập mạnh xuống nền đất cũng chỉ cắng răng mà chịu đựng.

Ngay cả hắn cũng không thể so sánh được.

Cô bé này rất kiên cường. Thật khác biệt, chẳng trùng lập với một người nào...

Thật láo lếu...

Cũng thật... Đáng yêu.

Cách nói chuyện với ai cũng rất lễ phép. Không lên mặt với bất cứ ai ở trong nhà, từ người giúp việc lớn tuổi nhất cho đến chị gái Mộc Trà, tất cả đều rất dịu dàng trầm tĩnh.

Không, hắn sai rồi.

Cô đối với ai cũng trầm tĩnh dịu dàng, trừ hắn và Nam Vỹ Thánh!

_______

Yêu con nhà người ta rồi")))