Chương 6

Nếu như người đó chết rồi, linh hồn sẽ không thể cảm nhận được mùi vị của ngũ cốc lương thực, tất nhiên sẽ không có cách nào để triệu hồi linh hồn.

Nhưng việc vật dẫn gọi hồn bị gãy là do thế lực bùa phép huyền diệu nào đó ở trên linh hồn.

Trên mặt Thập Ngũ lộ ra vẻ cay đắng:

“Thứ có thể câu hồn ít nhất đã tu luyện hàng trăm năm nay, hai người chúng ta có thể làm được sao?”

Tôi trợn mắt nhìn Thập Ngũ:

“Anh bao nhiêu tuổi, tôi bao nhiêu tuổi?”

Thập Ngũ đếm ngón tay, sau đó cởi tất, đếm ngón chân:

“Anh hai mươi, cậu mười chín. May thật, lớn hơn một tuổi thì không được rồi!”

Tôi đá Thập Ngũ ra ngoài như một quả bóng:

“Anh mau cút đi, anh không đủ, tôi phải cho anh mượn hai cái nữa.”

Tôi quay người định rời đi, tuổi của hai người chúng tôi cộng lại cũng không bằng số lẻ năm tu luyện của người khác.

Ngay khi tôi chuẩn bị đứng dậy, Thiết Đản đột nhiên mở mắt.

Cậu nhóc nhìn tôi với hai hàng nước mắt,

sau đó liên tục cúi đầu quỳ lạy chúng tôi trên giường:

“Anh ơi, xin mọi người cứu em với, em cầu xin các anh.”

m thanh trong phòng kinh động đến Triệu Hiểu Linh.

Triệu Hiểu Linh vừa vào cửa đã quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu:

“Hai vị tiên sinh, cầu xin mọi người hãy cứu lấy con trai của con, dùng cái mạng này của con để đổi cũng được!”

Tôi nhìn thấy tình mẫu tử sâu đậm thì cảm thấy vô cùng cảm động, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Được, để tôi thử xem!”

Triệu Hiểu Linh vội vàng đứng dậy:

“Con sẽ gϊếŧ một con gà cho thầy, có lời của thầy, con sẽ làm trâu làm ngựa cho thầy, cái gì con có cũng có thể cho thầy.”

Tôi gật đầu.

Thập Ngũ trực tiếp đá vào mông tôi: “Trương hói, anh ra đây cho tôi, ông đây đấu với anh!”

“Chuyện này là do anh chọc ra, cậu để anh ở đây là được, chúng ta là huynh đệ học cùng sư phụ, anh sẽ không trách cậu đâu.”

Tôi nhìn Thập Ngũ thầm tính toán trong đầu.

Chuyện nguy hiểm như vậy thật sự không nên lôi Thập Ngũ vào.

Chúng tôi là học trò của sư phụ, nếu vì chuyện này mà Thập Ngũ xảy ra chuyện gì thì trong lòng tôi sẽ khó chịu.

Tôi móc trong túi ra mấy chục đồng bạc:

“Sư đệ chỉ có bấy nhiêu tiền, lần này lành ít dữ nhiều, rất có thể sẽ không được dùng nữa nên đưa hết cho anh vậy.”

Thập Ngũ nhìn tôi, hai mặt trố ra, đá mạnh vào mông tôi:

“Mẹ kiếp, đây là chuyện mà ông đây đang nói à?”

“Hai chúng ta đã vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông đây là người sợ chết sao?”

Tôi sững sờ:

“Vậy ý anh là sao?”