Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gọi Hồn

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi bước vào một ngôi nhà bình thường sẽ không cảm thấy gì cả.

Nhưng nhà của Triệu Hiểu Linh thì khác, tôi và Thập Ngũ vừa bước vào đã cảm thấy lạnh thấu xương.

Thập Ngũ chọc vào thắt lưng của tôi, chỉ vào cửa sổ bên cạnh.

Vị trí của cửa sổ hướng về phía mặt trời nhưng lại có rất nhiều rêu mọc lên.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, thấy vị trí lu nước không gần rêu, bên cạnh cũng không có gì ẩm ướt.

Phải biết rằng bây giờ đang là những ngày hè gay gắt, cho dù ở nơi râm mát có lu nước cũng chưa chắc đã mọc rêu.

Tình trạng này có lẽ là lý do vì sao chúng tôi lại cảm thấy âm u lạnh lẽo khi bước vào sân.

Tôi quay lại nhìn Triệu Hiểu Linh: “Chị ơi, e rằng vấn đề không phải do thuốc, ngôi nhà này của chị…”

Tôi chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đứa trẻ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng ở cửa.

Hai mắt của nó trắng dã, không có lòng đen.

Nhưng trong tay nó lại đang cầm hai con dao mổ lợn!

Thập Ngũ lấy hai lá bùa từ trong túi ra, những lá bùa bay ra khỏi tay như những con bướm.

Lá bùa vàng rực từ từ rơi vào hai mắt của Thiết Đản.

Thiết Đan vốn đang cực kỳ hung ác dường như hoàn toàn mất đi mục tiêu, đứng im tại chỗ.

Thập Ngũ bước đến trước mặt Thiết Đản, vỗ nhẹ vào hai tay nó.

Con dao mổ lợn rơi xuống đất kêu lên leng keng.

Khi hai lá bùa rơi ra khỏi mắt Thiết Đản, Thiết Đản ngửa người ra sau ngã xuống đất.

Tôi nhìn sắc mặt xanh đen của Thiết Đản, xoa xoa giữa hai lông mày:

“Chị này, con của chị không mắc bệnh thông thường.”

“Nhìn tư thế vừa rồi, tôi cũng có thể nhận ra đây là bệnh tâm thần, cũng có nghĩa là gặp phải ma rồi…”

Sắc mặt Triệu Hiểu Linh tái nhợt, cô ta lại quỳ xuống đất:

“Thầy ơi, con xin các thầy, xin hãy cứu lấy Thiết Đản nhà con.”

Thập Ngũ đưa tay ra đỡ Triệu Tiểu Linh đứng dậy, đồng thời tôi lắc đầu:

“Chị gái này, không phải là chúng tôi thấy chết không cứu, mà đây là chuyện về ma quỷ, năng lực của chúng tôi có hạn.”

“Chị vẫn nên đi tìm người cao siêu khác đi, ví dụ như shaman ấy.”

Nói xong, tôi kéo Thập Ngũ quay người rời đi.

Trong mắt tôi hiện lên ý cảnh cáo Thập Ngũ không nên gánh hết mọi thứ lên người mình.

Nửa cuốn đạo thuật mà hai chúng tôi học được kia dùng để du ngạo giang hồ còn được.

Chứ dựa vào nó đi cứu người thì đã chết tám trăm lần từ lâu rồi.

Thập Ngũ cười mỉa một lúc, tỏ ra là mình đã hiểu.

Nhưng Triệu Hiểu Linh ở phía sau chúng tôi vẫn không bỏ qua, lẩm bẩm trong miệng:

“Thưa thầy, nếu như con có cách thì đã không biết xấu hổ như vậy.”

“Cha của thằng nhóc mất sớm, để lại chúng tôi mồ côi góa bụa, nếu như Thiết Đản chết đi, tôi cũng sống không nổi nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »