Chương 5: Bé Con Thật Sự Là Ai?

Em nhắn tin cho bố xin nghỉ chiều nay, với lý do là em cảm thấy hơi mệt. Nhưng thật ra là em không thể đi làm với đôi mắt sưng húp mặt mày thiếu sức sống như vậy.

Em nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, chị Trang vừa gửi cho em. Trong nhóm bạn của chị, chị ngồi rất gần bên cạnh cô gái ấy, chị dịu dàng khoác vai cô ấy, hai người dựa sát vào nhau, cùng nhìn vào máy ảnh cười rất vui vẻ. Trong một bức ảnh khác, chị cười rộ lên trông xinh thật, khóe mắt cong cong ánh lên sự vui mừng khó có thể che giấu khi nhìn vào người con gái đó. Chị và cô ấy thật là xứng đôi vừa lứa.

Còn em...

Em ngẩng lên nhìn lại mình trong gương, xấu thật, da không trắng, mặt không xinh chiều cao không có so với chị thì nhan sắc em thật sự kém xa. So với người yêu cũ của chị thì em lại càng không thể sánh bằng cô ấy. Nếu chị thật sự chị muốn nối lại tình xưa với cô ấy, ngoại trừ tình yêu sâu đậm này thì em chẳng có gì để giữ chân chị lại. Em yêu chị, cô ấy cũng yêu chị và chị yêu cô ấy. Ngay từ đầu em đã thua rồi, thua triệt để.

"Không phải ngay từ đầu chị nói là hai đứa không thể rồi hay sao?"

Tin nhắn của chị Trang đi kèm với bức ảnh cứ văng vẳng mãi bên trong tâm trí em, tay em run run cố gắng gõ từng chữ trên bàn phím

"Họ là chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Chị đừng hiểu nhầm chị ấy."

Em yêu chị vậy nên em lựa chọn tự lừa dối bản thân mình mà bênh vực chị. Chị Trang rất nhanh đã xem tin nhắn của em nhưng chị không trả lời. Em biết chị Trang giận nhưng làm sao bây giờ em yêu chị rất nhiều, em thà lừa dối bản thân mình còn hơn tin vào chuyện chị chỉ coi em là người thay thế.

Cả một chiều em ngồi ở nhà đợi chị, em suy nghĩ rất nhiều chuyện rồi lại khóc, khóc nhiều đến mức mệt mỏi và dần chìm vào giấc ngủ. Em ngủ rất lâu, lâu đến mức nghe thấy tiếng cửa mở em mới giật mình tỉnh dậy nhìn ra ngoài thì trời cũng đã tối. Chắc là Minh Anh đã về, em hốt hoảng bật đèn ngủ lên nhìn mình trong gương đôi mắt cũng được nghỉ ngơi cũng đã không còn sưng nữa lúc này em mới yên tâm đi xuống dưới phòng. Em bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn dịu dàng ân cần cầm túi xách và áo treo gọn gàng lên giá rồi hỏi chị:

"Chị về rồi ạ? Đã ăn tối chưa? Để em đi nấu cơm nhé?"

Sự vui vẻ và phấn khởi của chị dường như vẫn còn đó, chị cười nói với em:

"Chị ăn rồi em ăn chưa?"

"Em... vẫn chưa." Em ngập ngừng định nói dối là mình ăn rồi nhưng em muốn được chị quan tâm nên vẫn nói thật.

Chị ngạc nhiên, cau mày nhìn em hỏi bằng giọng lo lắng:

"Em đi làm về muộn hay sao mà giờ chưa ăn?"

Em cười đi đến chỗ tủ lạnh lấy cho chị một cốc nước lạnh rồi mới đáp lại:

"Em hơi mệt nên nằm ngủ quên mất."

Minh Anh nhận cốc nước từ tay em, nhìn thấy trạng thái mệt mỏi của em, đôi mắt có chút đỏ liền vội vàng đặt cốc nước xuống bàn ăn, ôm em vào trong lòng an ủi

"Xin lỗi em dạo này hình như chị hơi vô tâm với em thì phải."

Em lắc đầu không đáp lại chị, vòng tay ôm chị thật chặt. Đôi mắt em nhòe đi, sóng mũi hơi cay cay, bất chợt em lại muốn khóc trong lòng chị, em muốn được nghe chị dịu dàng an ủi dỗ dành em. Nhưng một tiếng "Ting" từ điện thoại của chị, chị xoa đầu em rồi buông em đi đến bên bàn ăn cầm điện thoại lên xem khóe môi bất giác cong lên. Em nhìn chị, những ngón tay nắm mép áo, hít một hơi thật sâu ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

"Em mệt thì đi nghỉ đi chị nấu cơm cho em ăn." Chị nói với em nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn vào điện thoại, những ngón tay gõ liên tục trên màn hình.

"Chị cũng mệt rồi nên chị đi tắm trước đi để em nấu tạm gì đó ăn cũng được."

Chị buông điện thoại xuống, đi về phía em, em vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn chị, chị hôn lên môi em như muốn an ủi rồi nói:

"Được rồi em đi tắm đi để chị nấu cho em."

"Nhưng mà..."

Chị ôm em vào phòng tắm, nói bằng giọng cưng chiều

"Ngoan nghe lời, em đi tắm còn để chị nấu cho em ăn nha?"

Chị dịu dàng như vậy làm sao em có thể từ chối đây, em ngoan ngoãn đi tắm. Sau khi tắm xong em mới nhận ra là mình quên chưa lấy quần áo, mặc dù trưa nay em đã tắm rồi với cả nằm trong điều hòa cả chiều nhưng tắm mà không thay quần áo thì rất khó chịu. Em không thể mặc lại quần áo cũ bởi vì em đã vứt nó chung vào với quần áo thay lúc trưa, cũng không thể quấn khăn tắm mà chạy ra được như vậy rất xấu hổ. Em chỉ đành mở hé cửa tìm kiếm chị, chị ấy đang ở trong bếp, em hơi ngượng ngùng chỉ dám khẽ gọi:

"Chị ơi?"

Nghe thấy tiếng em gọi chị quay người lại, nhìn em cười đầy ẩn ý

"Sao vậy? Muốn chị tắm cho hả?"

"Không ạ... Em quên mất không lấy quần áo rồi ạ." Em khép dần cánh cửa lại chỉ để lộ một nửa bên mặt che đi sự ngại ngùng.

"Đợi chị." Chị tắt bếp, tháo tạt dề nhanh chóng trèo lên gác lửng lấy quần áo cho em.

Rất nhanh cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ, em mở hé cửa thò tay ra xấu hổ nói:

"Em cảm ơn chị."

"Chị muốn một lời cảm ơn thiết thực hơn."

Vừa nói dứt câu chị đẩy cửa chui vào động tách nhanh đến nỗi khiến em không kịp phòng bị cứ như vậy dưới ánh đèn phòng tắm em bị chị nhìn thấy hết. Em vội vàng với lấy khăn tắm che đi cơ thể trần như nhộng, xấu hổ cúi gằm mặt không dám nhìn chị. Chị tiến gần đến chỗ em, trái tim em đập thình thịch, hai tai đỏ bừng vì ngại ngùng. Đến khi hai cơ thể gần sát, em có thể cảm nhận được hơi thở của chị rất gần rất gần em, em nhắm mắt lại chờ đợi hành động tiếp theo của chị nhưng chị chỉ giơ cao tay qua đầu em và treo quần áo lên móc treo đằng sau lưng em.

Em nghe thấy tiếng chị khẽ bật cười rồi sau đó chị đi ra ngoài bỏ lại một câu khiến em đã nóng giờ còn nóng hơn:

"Cho em ăn no bụng trước đã tối nay đến lượt chị ăn em."

Nhưng tối hôm đó lại chẳng có chuyện thân mật nào xảy ra hết, chị phải làm việc đến khuya vì vậy chị bảo em đi ngủ trước, như thường lệ em sẽ lên gác nằm đợi chị. Em rất tò mò về cuộc hẹn hôm nay của chị nhưng em không dám hỏi, trước giờ cũng vậy bây giờ cũng vẫn vậy. Ai cũng cần có những mối quan hệ khác xung quanh, những bí mật nho nhỏ và cũng cần có sự riêng tư cho riêng mình. Vì vậy, em luôn tôn trọng sự riêng tư của chị, quá kiểm soát ngược lại chỉ tạo sự ngột ngạt cho cả hai và khiến chị cảm thấy không được tôn trọng.

Nếu chị muốn nói ắt hẳn chị sẽ chia sẻ với em giống như trước đây vậy, còn nếu không thì em cũng không cố gắng biết để làm gì. Nhưng nhìn người mình yêu thân mật với cô gái khác mà lại chẳng che giấu mình làm sao em có thể không tò mò, không muốn nghe một lời giải thích từ chị cơ chứ? Cho dù lời giải thích là lời nói dối đi chăng nữa thì chỉ cần chỉ giải thích với em nghĩa là trong lòng chị em vẫn còn trọng lượng. Em biết chị đã biết em đã nhìn thấy bức ảnh đó, chắc chắn là như vậy. Chỉ là chị không muốn giải thích với mà thôi.

Em quay mặt vào trong tường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống thấm ướt gối, em cắn chặt môi không để cho tiếng nấc tràn qua kẽ môi. Em nghe thấy tiếng bước chân, tiếng tắt điện rồi sau đó bên cạnh có tiếng sột soạt rất khẽ.

Chị nhẹ nhàng tắt đèn ngủ, vòng tay qua eo em kéo em vào lòng chị. Chị ở bên tai em khẽ thì thầm:

"Bé con ngủ chưa?"

Em yên lặng không trả lời, thật ra là em sợ không dám trả lời, sợ giọng nói run rẩy khản đặc của em sẽ khiến chị phát hiện rằng em đang khóc, đang buồn đến nhường nào. Chị đã mệt mỏi cả ngày em không muốn vì chuyện này mà khiến chị phải phiền lòng thêm nữa.

"Bé con ngủ ngon." Chị hôn lên má em rồi xoay người nằm sang bên cạnh em.

Khi thấy không còn động tĩnh gì nữa em mới từ từ mở mắt, ánh sáng nhỏ phát ra từ màn hình điện thoại thì ra chị vẫn chưa ngủ. Em rất tò mò không biết đã muộn như vậy mà chị vẫn còn xem điện thoại, phải chăng chị ấy đang nhắn tin với ai?

Em khẽ cựa mình xoay người lại, chị thấy em động đậy vội vàng tắt ngay điện thoại. Một lúc sau, hình như chị thấy em không còn cựa quậy nữa, chị mới xoay lưng về phía em và tiếp tục xem điện thoại. Em mở mắt, trái tim em mách bảo em nên nhìn xem chị đang làm gì, nhưng lý trí thì lại không cho phép em xâm phạm sự riêng tư của chị ấy. Cuối cùng, lý trí vẫn không thể thắng nổi trái tim, em nâng người dậy một cách khẽ khàng, em nheo mắt nhìn vào màn hình điện thoại của chị. Chị đang trong đoạn chat với một người có tên rất quen thuộc "Thanh Nhã"

Em không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt của chị nhưng em cảm nhận được chị đang rất vui vẻ. Em vội vàng lướt qua tin nhắn cuối cùng của chị trong đoạn chat, trái tim em chợt thắt lại, em nhẹ nhàng nằm xuống xoay lưng về phía chị. Nếu là chị của ngày xưa chắc chắn chị sẽ nhận ra em giả vờ ngủ, còn chị của hiện tại thì thì có là giả cũng sẽ chỉ mong là thật.

"Cậu phải luôn nhớ rằng mình chưa từng quên cậu, bé con ạ!"

Từng câu từng chữ của chị ấy ghim thẳng vào trong trái tim em. Tò mò gϊếŧ chết một con mèo. Đáng nhẽ em không nên tò mò, chị ấy cố tình che giấu chính là không muốn nhìn thấy em tổn thương vậy mà em lại tự tổn thương chính mình. Em cắn chặt răng để cho nước mắt không chảy xuống, nếu em khóc chắc chắn chị ấy sẽ phát hiện vì vậy em tuyệt đối không được khóc. Tuyệt đối không được khóc.

Ánh sáng màn hình điện thoại vụt tắt, chị xoay người dịch sát lại gần em, rồi ôm em vào lòng, em giả vờ khẽ cựa quậy quay người lại rồi ôm chặt lấy chị. Em nghe thấy tiếng chị cười rồi hôn lên tóc em

"Bé con ngủ ngon!"

Câu chúc dịu dàng ngọt ngào chứa chan tình yêu của chị là đang dành cho em hay là cô ấy? Em không biết! Nằm trong vòng tay quen thuộc, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tất cả mọi thứ đều quen thuộc nhưng bây giờ em lại cảm thấy xa lạ. Sau khi chị đã chìm vào giấc ngủ, em nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của chị, cẩn thận đắp chăn lại cho chị. Trong bóng tối, em mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười tỏa nắng của chị mỗi khi cười rộ lên, tất cả đều khiến em say đắm. Em lần mò đi xuống cầu thang, lặng lẽ ngồi thu mình lại trên ghế. Những cảnh tượng ngọt ngào trong quá khứ liên tục kéo đến, khiến em không kìm được cảm xúc nước mắt như mưa chảy xuống.

"Chị gọi em là "bé con" nhé!"

"Dạ vâng."

"Em không thích sao biệt danh này đáng yêu mà. Đáng yêu như em vậy á!"

"Em rất thích ạ! Nhưng mà sao lại là bé con ạ?"

"Bởi vì em vừa bé bé vừa đáng yêu giống trẻ con á!"

"..."

"Bé con lại đây cho chị ôm nạp năng lượng nào!"

"Bé con đợi chị nhé chị sắp về rồi."

"Bé con của chị ngoan nghe lời"

"Bé con, chị yêu em!"

Thì ra "bé con" không phải là em mà là người chị yêu sâu đậm, thì ra "bé con" không phải là biệt danh chị gọi em mà thông qua nó để hồi tưởng đến người chị yêu sâu đậm. Rốt cuộc em cũng chỉ là người thay thế khi cô ấy không ở bên cạnh chị có phải không?

____HaVu____

(❁'◡'❁)