Gọi Gia Trưởng Ngươi Tới Một Chuyến!

8.48/10 trên tổng số 21 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Min cùng với sự giúp đỡ của Cin. Lời editor: - Về tác phẩm: truyện chậm nhiệt, nhẹ nhàng, hài hước. Chỉ là chuyện tình của bà mẹ đơn thân Tô Tử Mặc và lão sư của con gái Tịch Vũ Thần. Từ ch …
Xem Thêm

Chương 3
Buổi chiều bốn giờ rưỡi, Tô Tử Mặc đã sớm đóng cửa hàng để đến trường chờ con tan học.

Đúng bốn giờ rưỡi, cổng trường trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, ở đâu cũng thấy phụ huynh chờ con mình tan học rồi cùng nhau trở về nhà. Bọn trẻ cũng đứng ở cổng trường nhìn xung quanh tìm kiếm phụ huynh của mình.

Nhìn thấy bọn trẻ cũng về rồi, Tô tử Mặc vội vã đi đến cửa phòng bảo vệ ở đối diện báo một tiếng, được họ đồng ý liền trực tiếp đến lớp học của con, vừa đến cửa lớp đã thấy con ngồi ở vị của mình làm bài tập.

"Mami!" Nghe tiếng bước chân, Tô Ngôn Hi ngẩng đầu thì thấy được thân ảnh của mami mình.

"Mami, nhanh lên nhanh lên, Tịch lão sư đang ở văn phòng chờ mami đó!" Mami tới rồi vậy thì nhanh lên thôi Tịch lão sư đang đợi mà. Đứa nhỏ hai lần ba lượt đem sách nhét vào chiếc cặp Micky màu đỏ, đeo lên lưng rồi kéo tay mami nhà mình đến văn phòng của Tịch Vũ Thần.

"Cốc...cốc"

"Mời vào!" Đang ở trong phòng phê chữa bài tập của đám nhỏ trong lớp thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Tịch Vũ Thần đầu cũng không ngẩng, chỉ đáp một tiếng.

"Tịch lão sư, mami của con tới rồi ạ!" Vẫn nắm tay Tô Tử Mặc, đứa nhỏ rất lễ phép nói với nữ nhân trẻ tuổi ngồi ở bên trong.

"Chào lão sư. Tôi là Tô Tử Mặc, là mẹ của Tô Ngôn Hi." Tô tử Mặc nghe con gái nói người kia là chủ nhiệm lớp liền tự giới thiệu một chút.

"Chào cô. Tôi là Tịch Vũ Thần, chủ nhiệm của con gái cô." Tịch Vũ Thần nhìn người phụ nữ trước mặt, thực sự không nhìn ra người này đã là mẹ của đứa trẻ tám tuổi cứ ngỡ chỉ mới hai mươi mấy thôi.

"Hôm nay tôi gọi cô tới một chuyến chủ yếu là nói về việc đứa nhỏ Tô Ngôn Hi này ngủ gật ở trên lớp. Chuyện này không tốt chút nào." Tịch Vũ Thần đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói thẳng mục đích bản thân gọi Tô Tử Mặc tới. Tô Tử Mặc ở bên cạnh nghe Tịch lão sư nói như vậy chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Ngủ gật trong lớp thì không phải là chuyện tốt, cô nói xem nếu trong lúc ngủ bỏ qua trọng điểm mà lão sư nói đến thì không phải là chuyện lớn sao, trọng điểm không nắm được thành tích học tập sẽ đi xuống sau này không đủ điểm để chọn trường trung học mà bản thân mong muốn, căn bản của tiểu học không nắm tốt thì sau này càng học càng xuống dốc, trung học không chọn được đứa nhỏ sẽ mất niềm tin vào học tập." được rồi được rồi, Tịch lão sư đã bắt đầu "mở" chế độ nói nhiều của mình rồi, mở rồi thì khó mà "tắt được. Tô Tử Mặc tựa hồ ý thức được điểm này liền quay sang đứa nhỏ đang đứng nghiêm chỉnh tập trung lắng nghe kia, cho cái nhìn biểu thị bữa nay không biết khi nào thì có thể ăn cơm tối đây...

"Nếu như mất niềm tin vào học tập thì phải làm sao đây, sau này không có bằng cấp tốt mà không có bằng cấp tốt thì không có công ty nào chịu nhận, làm sao có thể cống hiến cho đất nước đây...balabalu...." Tô Tử Mặc không thể làm gì khác ngoài việc gật đầy phụ họa.

Sáu giờ tối, phụ huynh và lão sư đã nửa tiếng đồng hồ...

Sắc trời dần dần tối, bên ngoài đèn đường không biết đã bật khi nào, trên đường phố lúc này một mảnh rực rỡ.

"Hôm nay nói nhiều như vậy, Tô tiểu thư về nhà cô nhớ nói một chút những điều này để dạy dỗ đứa nhỏ nha. Tô Ngôn Hi sau này con không được như vậy nữa đó." Dường như ý thức thời gian lúc này không còn sớm, Tịch Vũ Thần rốt cuộc cũng "tắt" chế độ nói của mình.

"Cảm ơn lão sư, lão sư nói rất đúng, tôi về sẽ dạy bảo lại đứa nhỏ này. Vậy tôi xin phép đi trước, trời cũng tối rồi cô sớm trở về nhà đi, trên đường chú ý an toàn nha!" Cùng con gái trao đổi ánh mắt một hồi, Tô Tử Mặc vội vàng bày khuôn mặt tươi cười về phía Tịch Vũ Thần.

"Hi nhi mau cùng lão sư nói tạm biệt nào"

"Tạm biệt lão sư!"

"Tạm biệt, trên đường chú ý an toàn nha."

"Trời ơi, lão sư của con đúng là cái gì cũng có thể nói. Chúng ta về nhà còn phải làm cơm, con có đói bụng không?" trên đường về nhà, Tô tử Mặc nắm tay lấy bàn tay nhỏ bé của con có chút chịu không được, thiệt là cái gì cũng nói được.

Lần đầu gặp mặt, lão sư nói nhiều để lại trong Tô Tử Mặc ấn tượng sâu sắc.

-------------------------

Đã cố gắng lược bớt vì lập lại quá nhiều trong các câu nói của Tịch lão sư. Tội 2 mẹ con bạn nhỏ Hi nhi chịu đựng tiếng rưỡi trong câm lặng :)

Thêm Bình Luận