Đêm đó, Tạ Kỳ Ngôn thực sự không đến biệt thự như lời mời của người hầu cận. Hàn Hân Đình gần như phát hỏa khi biết Tạ Kỳ Ngôn đã từ chối. Cô lập tức lái xe chạy đến nhà Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã lại thành thật nói rằng Tạ Kỳ Ngôn đã ra ngoài cửa hàng tiện lợi cách nhà 3km để uống bia một mình.
“Tạ Kỳ Ngôn, tại sao lại không đến hả?” Vừa trông thấy Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đã điên cuồng lao vào xả giận.
“Hàn Hân Đình, rốt cuộc cậu đang muốn gì?” Tạ Kỳ Ngôn vất vả lắm mới có thể đẩy Hàn Hân Đình ra mà không làm tổn thương đến cô.
“Muốn cậu chú ý đến tôi!”
“Tôi không cần người ngủ cùng, không cần cậu cho cơ hội.”
“Cậu yêu cái cô tên Gia Hoa đó sao?” Hàn Hân Đình không giấu được vẻ hờn tủi.
“Chuyện đó có cần cậu quan tâm không?”
“Chó chết!” Chưa kịp để Tạ Kỳ Ngôn đáp lại, Hàn Hân Đình lại lao vào đánh Tạ Kỳ Ngôn.
Vì người đối diện là Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn mới không có ý định phản kháng, càng không muốn hành động của mình làm đau đối phương. Do lực đẩy, Tạ Kỳ Ngôn té nhào xuống đất trước ánh mắt tức giận của Hàn Hân Đình.
“Cậu đang muốn cái gì đây hả?”
“Cậu không muốn tôi yêu cậu. Tôi đang cố gắng để không yêu cậu, không làm phiền cậu. Hàn Hân Đình, trái tim tôi cũng không phải sắt đá gì, cậu là kiểu người gì mà vừa muốn tôi không thể yêu cậu, vừa muốn tôi để tâm đến cậu chứ?”
"Tình cảm cậu nói muốn thay đổi là thay đổi, tôi vì không thể làm khó cậu được mới không níu kéo cậu. Cậu lại chạy đến đây để làm gì hả?"
“Tôi ghen, cậu có biết không?” Hàn Hân Đình vỡ òa tức giận, hét lên.
Khi câu nói thốt lên, Hàn Hân Đình cũng tự mình cởi đi lớp áo giáp cuối cùng trước mặt Tạ Kỳ Ngôn, nước mắt từ khoảnh khắc đó trào xuống không dừng.
“Tôi không yêu Bành Quốc Bân, tôi không cần anh ta, tôi sẽ vạch rõ mối quan hệ với anh tay, tôi cũng không muốn gánh vác trách nhiệm của người thừa kế Hàn gia, tôi không muốn làm cháu gái của Hàn Học Kỳ, tôi muốn hoàn thành lời hứa của mình với A Dao, tôi không muốn đêm nào cũng thức giấc cùng với một cơn ác mộng về những năm 17 tuổi của mình, tôi không muốn ương bướng để người ta không nhìn thấy tổn thương của tôi nữa.”
“Chết tiệt, Tạ Kỳ Ngôn, tôi yêu cậu!”
Nhìn thấy Hàn Hân Đình đổ gục xuống, nước mắt lã chã trên gương mặt thanh tú, Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy có lỗi.
Có phải mình ép cô ấy quá mức rồi không? Có phải sự bướng bỉnh của mình đã bứt vỡ giới hạn chịu đựng của cô ấy, tự tôn của cô ấy làm cô ấy đau lòng rồi không?
Dù sau cùng Hàn Hân Đình đã thừa nhận trái tim mình, Tạ Kỳ Ngôn rất vui nhưng cũng thực sự không nỡ. Nếu việc thừa nhận tình yêu khiến cô ấy tan vỡ nhiều đến vậy, có phải từ đầu nên chọn cách nhẹ nhàng hơn không?
“Xin lỗi mà!” Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn buông lỏng, nhẹ nhàng bước đến gần Hàn Hân Đình.