Khi Bành Quốc Bân xuất hiện ở Ưu Đàm, Phương Tư Nhã rốt cuộc đã hiểu ra vì sao Tạ Kỳ Ngôn lại thay đổi thái độ và liên tục tránh mặt Hàn Hân Đình, thậm chí còn quyết định nghỉ phép, điều mà cậu ấy hiếm khi làm.
Thành ra, sau khi tan sở, Phương Tư Nhã chủ động nấu ăn và mua bia để uống cùng Tạ Kỳ Ngôn.
"Có muốn nói gì không?"
"Tấn công thất bại, binh tan tướng rã." Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp nhấm nháp món ăn của Phương Tư Nhã, uể oải trả lời.
"Người đó thực sự là hôn phu của cô ấy à?" Phương Tư Nhã tò mò.
"Người ta giới thiệu trước mặt mọi người như vậy, còn có thể giả được sao?"
"Đó là lý do thái độ của cậu gần đây như vậy, đầu hàng sao?"
Tạ Kỳ Ngôn không trả lời, thái độ cũng chính là cách hồi đáp tốt nhất cho câu hỏi của Phương Tư Nhã.
"Nhiều năm mới biết yêu mà lại nhảy vào một mối quan hệ như vậy, tôi thật không biết nói cậu là xui rủi hay là may mắn được học bài học nữa."
"Gì cũng được, tôi không hề hối hận vì tình cảm mình đã bày tỏ."
Ngập ngừng nhìn Tạ Kỳ Ngôn một lúc, Phương Tư Nhã đột nhiên thở dài.
Biết nhau nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu thấy Tạ Kỳ Ngôn vì một người mà ngày đêm đều ăn ngủ không yên, đến chuyện từ bỏ cũng làm người ngoài trông thấy buồn lòng đến vậy, Phương Tư Nhã bất ngờ thay đổi không khí.
"Còn Đại Phóng thì sao? Nếu không còn ai thì về lại với anh ấy."
"Cậu có bị điên không? Tôi có yêu anh ấy đâu."
"Không phải lúc trước nói muốn nghĩ đến cùng Phóng ca tính chuyện hôn sự à?" Phương Tư Nhã cố tình.
"Lúc trước là lúc trước, lúc đó tôi chưa có tình cảm với Hàn Hân Đình, cũng không nghĩ sẽ yêu Hàn Hân Đình."
"Cậu quậy một trận lên báo như thế mà anh ấy không nói gì à?"
"Một tuần nghỉ phép, tôi có dành thời gian nói chuyện rõ với anh ấy rồi. Anh ấy là một người tốt bụng và hiểu chuyện, là một người anh đáng kính trọng."
"Chà từ hôn phu thành anh em mà Phóng ca vẫn vui vẻ cảm thông, anh ấy thực sự thương cậu lắm đó." Câu nói của Phương Tư Nhã khiến Tạ Kỳ Ngôn bất chợt thấy đau lòng, kiếp này đã phụ lòng anh ấy nhiều rồi. Ngày rời Anh Châu, ánh mắt của Đại Phóng mang theo một chút tiếc nuối, một chút níu kéo khiến Tạ Kỳ Ngôn thực sự khó quên.
"Này! Nhưng dù thế nào đi nữa, tính ra cậu hoàn toàn là người độc thân rồi!" Phương Tư Nhã reo lên
"Đừng nói tôi không vì bạn bè. Ngày mai tôi giới thiệu cho cậu vài người, ở ngoài còn rất nhiều cô nàng xinh đẹp, hơn nữa, cậu bây giờ cũng có danh tiếng, dùng danh tiếng đó có khi vơ được cả tá người."
"Phương Tư Nhã, thật sự người nào xui lắm thì mới yêu phải cậu đó." Tạ Kỳ Ngôn cau mày, thật là muốn đánh cho tên này một trận.
"Nhưng tại sao lại muốn tôi tìm hiểu người khác chứ? Vết thương còn chưa lành đây này." Tạ Kỳ Ngôn cường điệu chỉ chỉ trỏ trỏ vào ngực trái của mình.
"Thì thử xem nếu không phải là Hàn Hân Đình mà chỉ là con gái thôi thì liệu cậu có yêu được không?" Phương Tư Nhã cũng muốn cho Tạ Kỳ Ngôn cơ hội trả lời rằng mình vốn chỉ thích con gái hay thực sự người con gái đó nhất định phải là Hàn Hân Đình.
Có thể Phương Tư Nhã nói đúng, Tạ Kỳ Ngôn cũng rất muốn biết nếu bản thân đã công khai xu hướng tính dục thì không phải là Hàn Hân Đình thì miễn là phụ nữ đều có thể được đúng không?
Tạ Kỳ Ngôn uống say một đêm, cuối cùng quyết định cho bản thân mình cơ hội để tìm câu trả lời, cũng là muốn mở lòng tìm hiểu một người phù hợp.
"Cô Kỳ Ngôn, lại là tôi đây." Từ sớm, chú Minh đã chờ Tạ Kỳ Ngôn ở cảnh cục, chờ từng lớp người của phòng trọng án tới sở mới chờ được Tạ Kỳ Ngôn.
"Chú Minh à! Xin lỗi cháu quên mất." Tạ Kỳ Ngôn bối rối.
"Không sao ạ! Cô chủ bảo tôi mang phần quà này đến cho cô. Cô chủ bảo rằng nếu cô Kỳ Ngôn thật sự không rảnh cũng không sao, chỉ mong cô có thể sử dụng món quà này của cô ấy."
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi nhận lấy chiếc hộp vuông từ trên tay người đàn ông, cô hỏi rằng mình có được phép mở chiếc hộp ra. Bên trong là chiếc trâm cài áo pha lê được tạo tác kỳ công với biểu tượng chiếc lá phong kim, trên mỗi đỉnh lá được đính những viên kim cương tỉ mỉ và bắt mắt. Nhìn từ bên ngoài vẫn có thể đây là chiếc cài áo được chế tác thủ công từ các thợ lành nghề, giá trị tuyệt đối không nhỏ.
"Quý giá thế này sao?"
"Cô chủ mong rằng cô có thể sử dụng nó trong một dịp nào đó cũng được."
Tạ Kỳ Ngôn nhìn ngắm một lúc lại phát hiện ra phần đệm được nhô lên một khoảng nhỏ, không vừa khít với chiếc hộp. Cô nhấn nhẹ ngón tay mình thì phát hiện có gì đó được chêm vào phía bên dưới phần đệm nhung, nơi đặt chiếc trâm cài áo.
Đó là một tờ giấy nhỏ được Gia Hoa để vào bên dưới.
Em xin lỗi vì đã phiền chị như thế. Chị không đến cũng không sao, em hy vọng chút lòng thành của em vẫn được đón nhận. Chị có thể không đeo nó cũng không sao, em hy vọng nó gây được một chút ấn tượng với chị, để chị giữ nó đâu đó trong nhà mình hoặc trong tủ áo của mình."Nói với cô chủ của chú, cháu sẽ đến theo thời gian trên thiệp mời." Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười ngọt ngào, chú Minh cũng mừng rỡ không tả. Hàn Hân Đình bên cạnh, nghe thấy, hoàn toàn không vui.
Để chuẩn bị cho buổi hẹn với Gia Hoa, Tạ Kỳ Ngôn đã cố tình chọn trang phục phù hợp với chiếc trâm cài hình lá phong kim. Đó là một kiểu áo phù hợp cho buổi ăn tối với phong cách cá tính cùng áo khoác blazer màu tím bên ngoài, đi kèm cùng chiếc quần ngắn cùng màu khoe triệt để đôi chân dài, bên trong phối theo chiếc bra đen vừa đủ khỏe mạnh vừa đủ quyến rũ để tôn lên xương quai xanh lẫn phần cổ của Tạ Kỳ Ngôn. Thậm chí, cô còn đôi chút cầu kỳ chọn hoa tai cách điệu để phần ngũ quan thêm vạn phần rạng rỡ.
Trong khi đó, Gia Hoa nền nã trong chiếc váy tiểu thư màu trắng, rất hợp với tính cách đơn thuần và lối trang điểm nhẹ nhàng của cô ấy. Tạ Kỳ Ngôn không nhớ rõ mình từng thấy sự năng động của Gia Hoa như thế này bao giờ chưa, chỉ biết rằng lúc này trông Gia Hoa không hề giống một côn nàng giới thượng lưu gì cả, rất hòa đồng và nhiều sức sống. Nụ cười của Gia Hoa cũng không chưa bất kỳ sự toan tính nào.
Theo lịch trình, cả hai cùng nhau tham gia hoạt động tuyên truyền từ thiện và quảng bá cho quỹ từ thiện trợ vốn giúp đỡ các thanh thiếu niên phạm tội trở lại với xã hội, tìm kiếm được công việc phù hợp. Sau khi kết thúc công việc, Gia Hoa như thường lệ nghĩ rằng Tạ Kỳ Ngôn sẽ tìm cớ đi về, nào ngờ, Tạ Kỳ Ngôn lại ngỏ ý muốn cùng mình dùng bữa tối.
"Chị mời em bữa tối thật sao?" Gia Hoa ngạc nhiên, liên tục hỏi lại.
"Em không đói sao?"
"Không phải! Vì chưa lần nào chị mời em đi ăn cả." Gia Hoa không giấu được sự vui mừng khi hồi đáp Tạ Kỳ Ngôn.
"Vậy bây giờ mời thì em có đi không?" Tạ Kỳ Ngôn nhỏ nhẹ, Gia Hoa cũng vì cách nói này mà không kiềm chế được bản thân, nhanh nhảu khoác lấy tay Tạ Kỳ Ngôn rồi kéo đi.
Nhà hàng mà họ chọn nằm ở trong một con phố yên tĩnh, vừa đủ không gian để trò chuyện vừa đủ ngon lành để lấp chiếc bụng đói của cả hai. Nếu Tạ Kỳ Ngôn không nhớ lầm, cô đã đến 2 lần nghe thấy tiếng đánh trống liên hồi từ chiếc bao tử của Gia Hoa trong khi tuyên truyền.
"Em không nhớ lần cuối chị và em nói chuyện riêng như thế này là từ khi nào?" Gia Hoa ngập ngừng mở lại, Tạ Kỳ Ngôn không nhớ cô ấy là người luôn chủ động như thế.
"Chị cũng không nhớ rõ, nhưng có chúng ta không cần phải nhớ không? Chỉ cần tính từ bây giờ là được." Tạ Kỳ Ngôn bình thản đáp.
"Nói như vậy, có phải từ bây giờ, em có thể gặp chị thường xuyên hơn không?"
Tạ Kỳ Ngôn không trả lời, chỉ mỉm cười, điều đó cũng đủ làm trái tim của Gia Hoa trở nên nóng hổi đến nhảu múa không yên.
"Vậy từ bây giờ em có thể chủ động hẹn chị không?" Gia Hoa mang ánh mắt rụt rè chờ đợi phản hồi của Tạ Kỳ Ngôn.
"Em có ngại nếu chị đang cùng trò chuyện với em lại phải đột nhiên bỏ đi sau một cuộc điện thoại không?" Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng.
"Em không ngại!" Gia Hoa rất chắc chắn.
"Em có ngại những ngày chẳng lẽ đã lên lịch cùng em nhưng chị lại vì vụ án mà mấy ngày liền đều không thể về gặp em?"
"Em không ngại!"
"Em có ngại thời gian đầu, chị cũng chưa thể xác định tình cảm với em, sẽ rất lạnh lùng với em không?"
"Em cũng không ngại."
"Tại sao lại ưu ái cho chị như vậy chứ? Em không thấy tủi thân hay sao?"
Gia Hoa ngừng một lúc, hít một hơi sâu rồi thẳng thắn bày tỏ.
"Từ trước đến nay em đã luôn rất thích, rất thích chị, nhưng vì em không biết chị có cảm thấy em kỳ lạ nếu bày tỏ tình cảm của mình không? Càng không biết chị có thích con gái không? Thành ra, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn chị, hiểu thêm về chị qua các thông tin báo chí chứ không dám làm phiền chị."
"Thành thật em không rõ nếu em không có công tác thiện nguyện, em không phải từ một gia đình thượng lưu, em sẽ không biết làm thế nào để kiếm cớ gặp chị."
"Chị có biết không, khi biết đối tượng theo đuổi của chị là con gái, em đã hét ầm lên trong phòng vui sướиɠ đến cỡ nào không?"
"Không nghĩ là chị đang có người khác theo đuổi sao?"
"Ít nhất thì em sẽ tự nuôi cho mình một cơ hội đến gần chị."
Lời nói nào của Gia Hoa đều cũng chân thành, rung động. Trái tim của Tạ Kỳ Ngôn không phải làm bằng sắt, lại còn đang lủng lỗ chỗ và đầy vết thương nên mới vì những nhẹ nhàng này mà lung lay không ngừng.
Tạ Kỳ Ngôn chưa rõ mình có thực sự sẽ mến Gia Hoa như cách mình từng yêu thích Hàn Hân Đình hay không, nhưng Tạ Kỳ Ngôn không nỡ để làm đau lòng Gia Hoa cũng là muốn bản thân mình có thể một cơ hội để tìm hiểu người này. Dẫu sao tình yêu cũng cần có thời gian để lớn lên.
Sau đêm đó, mối quan hệ của Tạ Kỳ Ngôn và Gia Hoa vô cùng cởi mở. Tạ Kỳ Ngôn cũng khéo léo từ chối rất nhiều món quà của người hâm mộ thầm lặng gửi đến cho mình, dành thêm thời gian trò chuyện với Gia Hoa. Thậm chí, trên diễn đàn dành cho Tạ Kỳ Ngôn, có người còn bắt được hình ảnh của Tạ Kỳ Ngôn và Gia Hoa cùng đi dạo với nhau vào một đêm đẹp trời ở Tô Hàn.
Dù vậy Tạ Kỳ Ngôn và Gia Hoa cũng chưa từng khẳng định bản thân họ đang bước vào giai đoạn hẹn hò, tìm hiểu chắc là đúng hơn.
"Có thể dành thời gian nhắn tin với em không?" Gia Hoa nũng nịu quay sang Tạ Kỳ Ngôn đang tập trung cầm lái.
"Vẫn cần phải nhắn tin hỏi thăm em mà." Tạ Kỳ Ngôn yêu chiều đáp trả.
"Sao lại cười như thế hả?" Tạ Kỳ Ngôn thắc mắc khi nhìn thấy nụ cười vừa bẽn lẽn vừa ngọt ngào của Gia Hoa.
"Chị không biết chị đáng yêu như thế nào đâu hả?"
"Nhờ em mà chị thấy mình đáng yêu quá nhiều rồi đó, em cứ khen suốt."
"Vậy em đang đi cùng với người đáng yêu thì em có đáng yêu không?" Giọng của Gia Hoa ngọt ngào như một chiếc kẹo bông ve vãn lỗ tai của Tạ Kỳ Ngôn.
"Được rồi! Em cũng đáng yêu."
"Vậy một lát tiễn em vào trong, có thể thưởng cho người đáng yêu này một chút không?"
"Em muốn gì?" Tạ Kỳ Ngôn cũng vui vẻ đáp lại.
"Có thể ôm hôn em không?"
Mối quan hệ giữa Tạ Kỳ Ngôn và Gia Hoa đúng là có cởi mở hơn, họ cũng dành nhiều thời gian cho nhau hơn nhưng vẫn chưa đến mức để các hành động thân mật nảy sinh. Tạ Kỳ Ngôn vẫn luôn giữ khoảng cách, ngoài những lời quan tâm thì vốn cả hai cũng không tiến thêm bước nào nữa. Đừng nói đến ôm, ngay cả nói câu "chị nhớ em", Tạ Kỳ Ngôn cũng chưa từng nói.
Thế nên, lời đề nghị của Gia Hoa khiến Tạ Kỳ Ngôn rất bối rối, vô thức siết chặt vô lăng.
"Em đi đến hơn 1 tháng lận đó, múi giờ khác biệt, việc nhiều vô kể, em sợ bản thân nhớ chị thành ra tham lam, nhắn tin thôi sẽ không thấy đủ đâu."
Chưa từng không có nghĩa là không thể thử, Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc vẫn cao hứng mà ôm lấy Gia Hoa và đặt lên trán cô ấy một nụ hôn thay cho lời tạm biệt. Tạ Kỳ Ngôn không rõ những cảm xúc đang xuất hiện trong người mình là gì, nhưng Gia Hoa hoàn toàn có thể hiểu được hạnh phúc đã chạm đến bàn chân mình. Trái tim cũng nguyện trói lên người Tạ Kỳ Ngôn.
"Em sẽ mang theo nụ hôn này đi cùng em trong 1 tháng."
Gia Hoa hào hứng ôm lại Tạ Kỳ Ngôn, day dưa một lúc mới chịu vào trong phòng an ninh. Sau khi trở về từ sân bay, Tạ Kỳ Ngôn lái xe trở về nhà và để lại lời nhắn bình an cho Gia Hoa, đúng lúc này lại gặp một người chặn ở đâu xe khi cô chuẩn bị cho xe vào sân.
"Xin chào sếp Tạ!" Một người đàn ông có khuôn mặt lãnh đạm, gầy guộc nhưng rắn rỏi và toát lên vẻ chững chạc.
"Tôi biết ông à?"
"Tôi là A Cửu, hầu cận của Hàn tiểu thư."
"Gặp tôi có chuyện gì?"
"Cô ấy nhờ tôi chuyển cho cô lời nhắn, tối nay, ở biệt thự, nếu không đến thì đừng hối hận."
"Vậy nhờ ông chuyển lời giúp với cô ấy, có thể sẽ hối hận, nhưng tôi sẽ không đến."