Chương 8

22

Trên đường trở về ký túc xá.

Trần Nghiễn và tôi trò chuyện về mọi thứ trên đời.

Lòng bàn tay của Trần Nghiễn rộng và ấm áp, bàn tay tôi bị anh ấy nắm chặt không buông.

Đột nhiên, tôi nhớ đến một câu hỏi mà mình đã luôn lãng quên.

"Trần Nghiễn này, chúng ta thêm WeChat khi nào thế?"

"Có một lần ở căn tin, em không mang thẻ ăn, anh đã quẹt hộ đấy."

Chắc là đã có chuyện như vậy xảy ra thật.

Hôm đó tôi đã định ra ngoài ăn tối với Tang Hằng.

Cuối cùng, lúc tôi ăn mặc thật đẹp chờ Tang Hằng thì cả hai không thể nói chuyện với nhau nữa.

Tôi đến căn tin ăn một mình nhưng bản thân lại không mang theo thẻ.

Chàng trai phía sau đã trả tiền giúp tôi.

Sau lần đó, tôi đã thêm WeChat của anh ấy.

Ăn tối xong, Tang Hằng lại gọi đến.

Nói rằng anh ta đang say và nhờ tôi đến đón.

Chạy tới chạy lui, bận rộn đến mức quên mất chuyện đó.

“Anh từng nghĩ, em đúng là một cô gái xinh đẹp.”

"Nếu như em có thể làm bạn gái của anh thì tốt biết mấy."

Trần Nghiễn nhéo mặt tôi một cái.

“Ông trời rất tốt với anh.”

"Đã khiến anh đưa em về."

~•~•~•~•~

Tôi đã đăng thông báo với Trần Nghiễn vào tối hôm đó.

Diễn đàn im hơi lặng tiếng từ vài tháng trước, nay đã phổ biến nhộn nhịp trở lại.

[Người Hồ Nam đã gửi lời chúc mừng!]

[Người Quảng Đông đã mang theo tiền mừng của họ!]

[Người Giang Tô đã gửi lời chúc mừng!]

~•~•~•~•~

Và tại thời điểm đó.

Trần Nghiễn đứng trước mặt tôi, tay cầm một bó hoa kiều mạch.

"Em có thể đưa anh về làm bạn trai của em được không?"

Tôi nhận lấy bó hoa với một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

"Xin chúc mừng, em giờ đây đã trở thành một cô gái hạnh phúc nhất thế giới này!"

Ý nghĩa của bó hoa kiều mạch mà anh ấy tặng tôi chính là…

Người yêu.