Chương 4

Ngồi trong lớp, tôi luôn có một cảm giác khác lạ, bởi vì ai cũng nhìn tôi với một ánh mắt giễu cợt và khinh bỉ. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra cho tới khi bắt gặp một nụ cười. Thì ra là cô bạn đó, người bị tôi tát. Đoán không nhầm, có lẽ tất cả mọi người trong lớp đều đã nghe hết bao nhiêu “lời hay ý đẹp” về tôi, nhưng có ai biết đó chỉ là lời nói phiến diện từ một người ghét tôi. Những ánh mắt đó vẫn đeo bám tôi suốt đến cuối buổi học và cả lúc ra về.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên tôi bị ai đó kéo tay và lôi đi một cách thô bạo vào con ngõ nhỏ khuất người ở gần đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Trước mặt tôi là bốn đứa con gái bao vây, trong đó chỉ có một khuôn mặt tôi quen, là cô bạn ấy. Tôi chợt cười:

– Muốn gì? Đánh hội đồng sao? – Tôi nói.

Một tràng cười dài.

– Mày hiểu chuyện thật. – Cô ấy nói, rồi ngay lập tức dùng lực ở hai bàn tay để đẩy mạnh lên vai tôi, khiến tôi loạng choạng lùi lại rồi đứng dựa vào bức tường phía sau.

Ngoài sự tức cười thì tôi chẳng còn cảm giác hay cảm xúc nào khác. Những người này khiến tôi mất quá nhiều thời gian.

– Thôi ngay đi, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?

Tôi họ và đều quay mặt nhìn về người vừa cất tiếng nói. Là Viết Vũ, cậu ấy xuất hiện với một mái tóc rối xù, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nhịp thở gấp gáp. Cậu ấy chạy vội đến đây, vì tôi sao?

– Lại là cậu sao, Viết Vũ. Sao lúc nào cậu cũng xen vào chuyện của tôi và nó chứ? – Cô bạn đó chỉ thẳng vào tôi rồi hỏi cậu ấy.

– Tôi là bạn của Ngân, chỉ vậy thôi!

Nói rồi, cậu ấy nhanh chóng chen vào giữa và kéo tay tôi ra.

– Khoan đã, hai người không thể rời khỏi đây khi tôi chưa cho phép. – Cô ta nói như một lời ra lệnh.

– Tốt nhất thì cậu nên biết điều một chút. Đừng làm càn nữa! Giáo viên và hai vị phụ huynh của cậu đã biết hết chuyện rồi. Hãy tìm cách để giải thích với họ về hành động ngu ngốc này của cậu đi.

Đôi mắt đó chẳng còn dám nhìn thẳng vào tôi và Viết Vũ mà đang tràn ngập sự lo lắng và nỗi sợ hãi. Tôi cười, vì sự ngốc nghếch của cô ta, bởi vì ngay cả tôi cũng có thể hiểu lời nói của cậu ấy chỉ là dọa nạt. Vậy là chúng tôi có thể dễ dàng rời khỏi nơi đó. Nhưng đối với tôi, có ở lại hay không vốn không quan trọng. Hay nói cách khác, ngày hôm nay tôi có trở về nhà với một bộ dạng không còn nguyên vẹn thì đó cũng không phải là một vấn đề lớn. Vì bỗng dưng, tôi lại muốn thử cái cảm giác tổn thương về thể xác. Nó đau đớn lắm sao, có bằng với những nỗi đau tinh thần mà tôi đang chịu đựng qua từng ngày không? Tôi muốn biết!

Chúng tôi lại đi bên nhau như vậy, chỉ là bàn tay của cậu ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông. Tôi lười tách hai bàn tay ấy ra. Viết Vũ chợt hỏi tôi:

Loading...

– Bọn họ có làm gì khiến cậu bị thương không?

– Tại sao cậu biết tớ ở nơi đó? – Tôi không trả lời mà hỏi ngược cậu ấy.

– Vì tớ luôn ở đằng sau cậu! – Cả hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau một lúc, cậu ấy nói tiếp. – Vậy bây giờ, cậu hãy trả lời câu hỏi trước của tớ.

– Tớ không sao! – Tôi thở dài nói.

– Cậu không nói dối chứ? – Cậu ấy dò hỏi.

– Thật! – Tôi cảm thấy mình như biến thành một đứa trẻ con khi ở trước mặt cậu ấy lúc này.

– Ừ! Vậy thì tốt rồi.

Cậu ấy cười, một nụ cười trong trẻo và giản dị. Nhưng sao tôi lại thấy nó chói lóa quá? Có lẽ vì tôi không thích cái cách cậu ấy cười.

– Đừng cười nữa! – Tôi nói nhẹ rồi đi thẳng về phía trước.

Nụ cười trên môi bị dập tắt, cậu ấy đi theo tôi và hỏi gấp:

– Tại sao vậy? Tớ cần một lí do. Khả Ngân, sao cậu luôn khó hiểu như vậy chứ?

– Lí do là… tớ không thích. Vì tớ không thể cười như cậu, vì tớ không thể có một nụ cười vô ưu, vô lo như cậu. – Tôi có vô lí quá không?

– Cậu có biết vì sao không? – Lúc sau đó, Viết Vũ cất tiếng.

– Vì sao?

– Bởi vì cậu luôn nhấn chìm bản thân mình trong quá khứ, cậu chưa bao giờ cố gắng thoát ra khỏi đau khổ. – Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt, tôi thực sự bối rối.

– Cậu nói cái gì vậy? – Tôi nhíu mày, không phải là tôi không hiểu những thâm ý trong câu nói của cậu ấy.

– Tớ không rõ chuyện gì xảy đến với cậu, với gia đình cậu. Nhưng tớ đoán không nhầm thì... bố mẹ cậu ly hôn?

Tai tôi như ù đi, mắt tôi như mờ dần. Chuyện gì đang xảy ra nữa đây?

– Cậu nghe ai nói như vậy? – Tôi hỏi, giọng nói đầy khẩn khoản.

– Không một ai nói với tớ, chỉ là suy đoán của riêng tớ.

– Rốt cuộc, cậu biết bao nhiêu thứ về tớ? – Tôi gần như hét lên.

– Một phần rất nhỏ về cậu! – Cậu ấy vẫn bình thản, trái ngược hoàn toàn với tôi.

Tôi thở dài, chậm rãi nói:

– Bố mẹ tớ không ly hôn, nhưng mối quan hệ của họ còn tồi tệ hơn là ly hôn. – Tôi bỗng nhìn xa xăm.

– Có một điều cậu không biết, vì cậu đâu để ý đến mọi thứ xung quanh, nhà tớ ở phía đối diện với nhà cậu. Vậy nên, bao nhiêu lời đàm tiếu về gia đình cậu, tớ đều đã nghe đủ.

Tôi sắp đứng không vững. Nhà đối diện? Tôi lục lọi trí nhớ của mình nhưng cũng không thể nào nhớ nổi ngôi nhà đối diện ấy, nó quá mờ nhạt. Phải chăng, tôi quá “vô tâm” với thế giới xung quanh. Tôi lại nhớ đến vài ngày trước, tôi đã nói dối, trong khi đó cậu ấy biết rõ về nhà của tôi. Cậu ấy đã nghĩ gì về tôi? Lòng tôi rối tung lên. Còn chuyện gia đình, tôi chỉ biết thở dài, vì có đào bới thêm cũng không thể thay đổi điều gì. Nó sẽ mãi lâm vào bế tắc như vậy thôi.

– Vậy thì sao? – Một câu hỏi bật ra trong tiềm thức, bởi vì tôi đã quên mất trước đó cậu ấy nói gì.

– Cậu... đừng chịu đựng một mình. Vì tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Cảm giác của tôi khi nghe thấy lời cậu ấy nói... là rung động. Có lẽ tôi nên hiểu ra từ lâu, Viết Vũ là người bạn vô giá mà ông trời đã ban cho tôi, kéo tôi ra khỏi sự lạc lõng giữa dòng đời.

* * *



Chúng tôi tạm biệt nhau trước cửa nhà. Tôi đi vào rồi đóng cửa. Bất giác, tôi đứng lặng ở đó và nở nụ cười. Dường như đã từ rất lâu, đôi môi mới cong lên cười. Nhưng điều đó không còn quan trọng, vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với tôi. Trong nhà chỉ có mình tôi, lúc này đây, tâm trạng của tôi trở nên thoải mái hơn bất cứ khi nào.

Xế chiều, khi tôi còn đang học bài để ôn tập cho kì thi sắp tới, bỗng nhiên phía dưới phòng khách có tiếng chuông cửa. Tôi cảm thấy kì lạ vô cùng, vì rất ít khi có ai đó đến nhà tìm tôi. Nhưng có lẽ là bố! Tôi mở cửa, trước mặt tôi là một người phụ nữ trẻ và lạ mặt. Bất chợt, tôi liếc nhìn xuống phía dưới và thấy cô ta đang đi một đôi giày cao gót màu huyết dụ. Vậy thì tôi đã biết người này là ai? Lòng tôi se lạnh.

– Cô là ai? – Tôi hỏi thẳng.

– Cô là bạn của bố cháu. Cô có thể vào nhà để lấy vài tập tài liệu quan trọng cho bố cháu được không? – Giọng nói nhẹ nhàng của cô ta vang lên, nhưng đối với tôi, chúng thật giả tạo và khó nghe.

Tôi nhìn kĩ cô ta hơn. Khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của cô ta cho tôi dự đoán rằng cô ta chưa qua tuổi ba mươi, có lẽ chỉ sinh trước tôi chừng mười năm. Vậy... tôi nên gọi cô ta là gì? Cô hay là chị? Tôi cười, một nụ cười khinh miệt.

– Không! Cô không được vào, bởi vì đây là nhà cháu. – Tôi còn muốn nói nhiều hơn nữa, muốn nói cho cô ta hiểu rằng, cô ta có thể cướp đi bố nhưng không thể cướp đi vị trí của mẹ tôi. Nhưng cuối cùng, tôi đã im lặng và nhanh chóng đóng cửa lại.

– Cháu nghe cô nói đã, tập tài liệu này rất quan trọng, bố cháu đang cần nó.

Giọng nói của cô ta vô cùng vội vàng và khẩn trương, nhưng tôi mặc kệ vì chuyện đó không liên quan đến tôi.

– Hãy đi đi, làm ơn! – Tôi hét lên.

Cánh cửa đã đóng chặt, tôi cũng không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Bởi vì việc nhìn thấy người phụ nữ đó cũng là một sự tổn thương quá lớn đối với tôi. Tôi khụy xuống rồi ngồi dựa lưng vào tường. Bàn tay tôi nắm chặt, khiến những cái móng đâm vào lòng bàn tay, khiến những đường gân xanh nhạt màu nổi lên. Tôi vừa tức giận nhưng cũng rất đau đớn. Những cảm xúc này lại một lần nữa giày xéo cõi lòng. Khó chịu quá!

Một lúc sau, tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa. Tôi bỗng trở nên kích động và mất hết lí trí:

– Biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi hận cô! – Lần đầu tiên, tôi nói với một người lớn tuổi bằng giọng điệu vô lễ.

– Mau mở cửa ra! – Một tiếng nói đầy tức giận vang lên. Là bố!

Tôi từ từ mở cửa, khuôn mặt đỏ bửng đầy tức giận của bố hiện lên, phía sau là người phụ nữ đó.

– Con vừa nói cái gì? – Bố quát lên với tôi. – Trả lời mau!



Tôi cắn chặt môi, lì lợm không chịu cất tiếng mà chỉ quay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn thẳng vào mắt bố.

– Anh bình tĩnh đi! – Cô ta túm lấy tay bố tôi rồi nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào hành động đó với đôi mắt chứa đựng đầy tức giận và căm phẫn. Tôi chưa từng căm ghét một người nào đó hơn người phụ nữ này. Cô ta là gì và có quyền gì để lên tiếng? Dường như trong suy nghĩ, người tôi ghét hẳn là bố, nhưng khi mọi thứ phơi bày ra trước mắt thì tôi chỉ cảm thấy thù hận đối với người phụ nữ kia. Cô ta không có tư cách cướp đi bố của tôi, cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi. Đầu óc tôi lúc này là một màu đen mịt mờ, tôi không còn biết cái gì là đúng, cái gì là sai nữa. Suy nghĩ thoáng qua, tôi có một khát khao khiến người phụ nữ này phải biến mất.

– Bố hỏi, ai cho phép con vô lễ với người lớn như vậy? – Bố tôi vẫn không thể bình tĩnh.

– Rốt cuộc, mẹ đã nuôi dạy con thế nào mà con có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy chứ?

Lời nói của bố như một bình xăng đổ thẳng vào ngọn lửa điên cuồng đang âm ỉ cháy trong lòng tôi và bây giờ, nó đang bùng cháy dữ dội. Khi bố nhắc đến mẹ, đổ lỗi cho mẹ thì tôi biết rằng tôi không thể im lặng thêm phút giây nào nữa.

– Không! – Tôi hét thật to. – Không liên quan đến mẹ. Bởi vì những điều tồi tệ nhất ở con đều bắt nguồn từ bố.

“Bộp!”

Một cái bạt tai giáng vào mặt ngay sau khi tôi dứt lời. Một cái tát quá mạnh! Tôi ngã nhoài xuống đất, và rồi một thứ chất lỏng dinh dính chảy thành dòng từ khóe môi xuống cằm. Chúng cũng chạy ngược vào trong miệng, chạm đến vị giác của tôi. Thì ra, máu có vị tanh và ngọt. Tanh tưởi của hận thù, ngọt ngào của yêu thương. Tôi đã tỉnh ngộ! Lẽ ra, tôi nên hiểu rằng người đáng ghét, đáng hận chỉ có một mình người đàn ông này mà thôi. Cái tát đau đớn ấy đã chặt đứt niềm tin tưởng cuối cùng tôi dành cho bố, tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng về một hạnh phúc gia đình đầy xa xỉ. Cái tát ấy, tôi sẽ nhớ cả đời.

Tôi đứng lên một cách chật vật, quệt mạnh đi vết máu dài trên môi. Tôi nhìn vào mắt bố. Ánh mắt đó là gì vậy? Hối hận? Đau lòng? Không, tôi tin chúng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng tôi lại chợt cảm nhận rõ sự nóng hổi của những giọt nước mắt, dòng nước mặn đắng ấy chảy dài xuống khuôn mặt, lướt qua vết thương trên môi tôi rồi khiến nó càng xót đau hơn. Vô vọng bủa vây, đau thương nhấn chìm lấy tâm hồn vốn đã nhàu nát của tôi. Tôi vẫn cười trong nước mắt và nhìn người đối diện!

– Con… – Bố đưa tay ra muốn đỡ lấy tôi, còn muốn nói gì đó.

Tôi thẫn thờ, bước giật lùi về phía sau.

– Đừng đến gần con! – Tôi lắc đầu, lùi bước càng khẩn trương và rồi bỏ chạy.

Tôi chạy thật nhanh, vì tôi muốn rời xa nơi này mãi mãi. Tôi cảm thấy bản thân mình đáng thương hơn bao giờ hết, bởi vì bố đã quay lưng lại với tôi, vậy khác nào cả thế giới của tôi đã sụp đổ hoàn toàn? Tôi ghét bố, nhưng tôi không thể phủ nhận vị trí của bố trong lòng tôi, nó quá vĩ đại và không gì có thể thay thế. Tôi ghét bố, nhưng tôi không thể phủ nhận những tháng ngày hạnh phúc bên bố trong một gia đình nhỏ, không thể phủ nhận tình thương bố dành cho tôi và tình yêu tôi dành cho bố. Bởi vậy, thời khắc này, tôi nghĩ rằng nỗi đau ấy có thể hủy diệt sự sống của tôi.

Chết là gì? Không, tôi ghét cái chết, đó là sự kết thúc hèn hạ nhất. Tôi chợt nghĩ đến mẹ, nguồn động lực cuối cùng của cuộc đời này. Và rồi tôi lại chạy, tôi chạy đi tìm mẹ…