* * *
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với tinh thần vô cùng mệt mỏi. Đêm qua, lại một đêm mất ngủ, bởi vì tôi đã khóc rất nhiều, khóc đến thấm mệt, tôi cũng không muốn ngủ nữa, vậy là lại thức trắng đến sáng. Mặc dù chỉ đi vài bước chân trên dãy hàng lang để tiến vào cửa lớp, nhưng đã không biết bao nhiêu lần vai tôi va vào người khác, là tôi vô ý hay họ cố tình? Không để tâm, tôi chỉ nhìn thẳng rồi bước tiếp.
Tôi nằm gục trên bàn và ngủ thiết đi. Bao nhiêu mệt mỏi, lo lắng và đau thương có lẽ sẽ được nhấn chìm trong giấc mộng nào đó, tôi mong là như vậy dù cho sự lãng quên ấy chỉ là nhất thời.
Một cái lay nhẹ lên bờ vai, một giọng nói khẽ... là Viết Vũ, cậu ấy gọi tôi. Ngẩng đầu, tôi thấy lạnh người khi mấy chục cặp mắt của tất cả mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, tôi lại giật mình khi phát hiện cô giáo đang đứng ngay bên cạnh. Tôi tự giác đứng lên, cô bắt đầu truy vấn:
– Tại sao em lại ngủ gật trong giờ học?
– Dạ... – Tôi không biết trả lời cô thế nào, nếu nói rằng đêm qua tôi mất ngủ thì có lẽ cả lớp sẽ cười ồ lên và cho rằng tôi nói dối.
– Em có biết kết quả học tập gần đây của em rất giảm sút không?
– Em... – Tôi cũng không biết nói gì nữa, vì đó là sự thật.
– Mau ra ngoài rửa mặt đi! – Cô thở dài rồi bước lên bục giảng và tiếp tục bài học.
Tôi đi ra ngoài, đằng sau là vài lời nói châm chọc hay những tiếng cười khúc khích đắc ý của lũ bạn.
Mở van vòi nước, tôi hứng lấy từng làn nước và hất mạnh chúng lên mặt. Lạnh và buốt! Những giọt nước ấy như tát vào mặt tôi, ép tôi phải tỉnh, ép tôi lấy lại tinh thần dù chỉ là một chút. Không lâu sau, trống đánh. Tôi bắt đầu nghe thấy từng tiếng bước chân pha với tiếng cười đùa của vài đứa con gái đang tiến gần. Mở bừa một phòng vệ sinh nào đó rồi đóng cửa và xoay chốt, tôi mang chiếc điện thoại ra nghịch ngợm, có lẽ tôi sẽ lại trốn tiết và ở lì trong này. Những tiếng ồn ào dày lên trong một khoảng thời gian rồi bẵng đi và bắt đầu vơi dần. Nhưng vòi nước vẫn chảy, vẫn còn có người ở bên ngoài?
– Mày vui vẻ lắm sao?
– Phải rồi! Mày không thấy hôm nay con Ngân bị cô giáo mắng sao? Mày có thấy cái cách nó đi ra khỏi lớp trông rất đáng thương và tội nghiệp không?
Dừng ngón tay đang bấm trên màn hình điện thoại, đoán không nhầm thì tôi là nhân vật mà bọn họ nhắc đến, và hình như tôi lại bị kéo vào một câu chuyện nhảm nhí.
Loading... – Không đến nỗi như vậy! Nhưng tại sao mày lại ghét nó như vậy, nó có làm gì mày đâu?
– Tao ghét nó chỉ vì nó vô cùng đáng ghét thôi! Tất cả mọi thứ về nó: thái độ và cách cư xử với mọi người rồi cả giọng nói và khuôn mặt. Nó luôn tự biến bản thân mình thành một kẻ đáng thương bằng cách cố tình tỏ ra lạnh lùng, nhưng kết quả là… chẳng có ai để ý đến nó. Thật là ngu ngốc!
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Có lẽ tôi sẽ không nghe được những lời nói xấu thậm tệ như vậy nếu không ẩn mình trong gian phòng này. Thật buồn cười! Ai mới là kẻ “ngu ngốc” trong khi họ chẳng hiểu gì về tôi, cái nhìn phiến diện của một kẻ đứng ngoài quả thực vô cùng phong phú. Nhưng, bọn họ đã chạm đến lòng tự trọng ở tận sâu trong lòng tôi.
Mở cửa, tôi bình thản bước ra ngoài, đi qua mặt hai bọn họ tới vòi nước bên cạnh. Rửa tay, mặc dù tôi không thích làn nước lạnh buốt này.
– Khả Ngân, cậu... cậu ở trong đó sao? – Một trong hai cô bạn lên tiếng hỏi tôi, vậy là người còn lại vẫn im lặng chính là người “ghét” tôi.
– Mày nghe thấy hết hết cuộc đối thoại của bọn tao rồi sao? – Cô bạn ấy cuối cùng cũng lên tiếng.
Chưa từng có ai nói chuyện với tôi bằng ngữ điệu này, giống như coi tôi là kẻ thù vậy. Hai cô bạn trước mặt này nhìn khá quen, hình như học cùng lớp với tôi, nhưng tôi không nhớ tên. Vậy đấy! Tôi vô tình gây thù chuốc oán với những người mà tôi còn không biết đến sự tồn tại của họ.
– Phải! Tôi đã nghe thấy hết. – Tôi nói.
– Ồ, vậy sao? Vậy thì tao cũng nên nói vài điều để mày hiểu thứ đồ giả tạo như mày đáng khinh như thế nào. – Những lời nói khó nghe ấy lần lượt dội vào tai, nhưng tôi vẫn bình tĩnh.
– Mày thôi đi! – Cô bạn bên cạnh ngăn cản và có ý định kéo cái người vừa nói những lời hùng hổ ấy với tôi đi.
– Mày bỏ tay ra, để tao nói hết!
Tôi không nói gì, chỉ nhìn hai người họ giằng co với nhau, rồi cười.
– Mày có biết vì sao trong lớp này không có một ai muốn làm bạn với mày? Bởi vì chính bản thân mày đã tự cô lập mình. Thái độ dửng dưng, khuôn mặt lạnh lùng và cả cách đối xử hững hờ với mọi người, những điều đó chỉ khiến mày tách rời tập thể mà thôi. Sẽ không có ai hiểu cho cái tính cách cổ quái ấy của mày đâu, mà họ chỉ nghĩ rằng mày thích khác người, vậy thôi. Thật đáng khinh!
Nụ cười của tôi bỗng cứng đơ trên khuôn mặt. Sự tức giận đè nén trong tôi lúc này đang dâng trào đến cực điểm. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Tâm trí hoàn toàn trống rỗng và tôi đã thực hiện một hành động theo bản năng: tát vào mặt cô gái trước này một cái bạt tai. Tiếng “bốp” vang lên thật lớn, cô bạn ấy lảo đảo lùi lại phía sau. Bàn tay tôi đỏ lên vì rát, chắc hẳn cái tát ấy rất mạnh và đau.
Một tay ôm lấy bên mặt đã sưng lên, cô bạn ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào vết lằn trên má cô ấy, đó là “tác phẩm” của tôi.
– Hãy im đi! Cậu hiểu gì về tôi và cậu hiểu tôi đến đâu? – Tôi dừng lại, cười nhẹ, một nụ cười cứng nhắc. – Đúng, tôi là vậy, bởi vì con người thật của tôi vốn như vậy. Hơn nữa, tôi không cần một ai thấu hiểu và có thể làm bạn với tôi hết. Sẽ chẳng còn ai đáng để tôi đặt lòng tin. Tôi đã nói hết lời, cậu đã thỏa mãn chưa? – Tôi biết mình đang run, bởi vì chính tôi cũng không dám chắc về những điều vừa nói.
– Đừng ngụy biện nữa! – Dường như cô bạn đó càng trở nên kích động, hét lớn với tôi rồi xông tới và vung tay lên định trả lại tôi một cái tát.
Chuỗi hành động xảy ra một cách quá nhanh, khiến tôi không kịp nắm bắt. Tôi cứ ngỡ rằng cú đánh ấy sẽ giáng xuống khuôn mặt tôi, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, có một bàn tay khác giữ chặt lấy cánh tay đang vung lên của cô bạn ấy. Tôi sững sờ và quay lại nhìn người đó, là Viết Vũ. Lòng tôi lúc này trở nên hỗn loạn vô cùng, tôi không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn mọi thứ tiếp tục xảy ra.
– Đủ rồi! Cậu thật quá đáng. – Viết Vũ lên tiếng với cô bạn ấy. Cậu ấy bảo vệ tôi?
– Chuyện này không liên quan tới cậu. – Cô ấy vẫn vô cùng cứng miệng.
– Có liên quan! Vì cậu đã xúc phạm bạn của tôi. Những điều cậu nói ra so với cái tát mà cậu nhận lại còn có sự chênh lệch. Vậy nên, đừng cố tình công kích bằng lời và gây sự bằng hành động với Khả Ngân nữa.
Nói trong giận dữ, rồi Viết Vũ nắm bàn tay tôi, một cái nắm thật chặt và kéo tôi ra khỏi nơi đó, căn nhà vệ sinh. Tôi lê chân theo sau cậu ấy, còn khuôn mặt cúi gằm xuống. Chúng tôi cứ đi mãi, giống như có thể đi đến cuối cuộc đời. Suy nghĩ đơn thuần ấy bỗng nhiên lướt qua nhẹ nhàng khiến tôi giật mình. Bởi một con người như cậu ấy không nên dành cho tôi. Tôi đứng lại, cậu ấy cũng vậy. Tôi buông tay và quay đầu, đi về hướng ngược lại với cậu ấy. Tôi cảm thấy mình thật kém cỏi khi một lời cảm ơn cũng không thể thốt ra.
Đuổi theo và đứng chặn trước mặt tôi, Viết Vũ nhìn tôi bằng một cặp mắt khó hiểu.
– Tớ có điều muốn nói, chuyện vừa rồi, cậu đã sai. – Cậu ấy nói, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng ấy.
– Tớ sai? Tớ không thấy mình sai. – Tôi không thể hiểu tại sao cậu ấy lại nói như vậy.
– Cái tát! Cậu không nên làm vậy. Dù người đó là ai thì cậu cũng không có quyền xúc phạm danh dự của họ bằng một cái tát như vậy.
Giọng nói ấy vẫn chậm và đều, nhưng nó không khác gì một lời chỉ trích thẳng thừng đối với tôi. Tôi uất ức, nếu tôi là người sai, vậy ai là người đúng?
– Quyền! – Tôi cười, nụ cười ấy cay đắng làm sao! Nếu “không có quyền”, vậy tại sao bố lại có thể giáng cho mẹ một cái tát đau đớn đến vậy, cái tát của một con người bội bạc.
Viết Vũ thở dài, cậu ấy đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
– Tớ chỉ muốn cậu hiểu rằng cậu đã sai, thật sự đã sai. Và cậu đừng trốn tránh điều đó, hãy nhìn nhận và sửa chữa lỗi lầm này.
Tôi cắn môi, quay mặt đi. Có phải là tôi sai? Tôi không rõ!
* * *
Tôi không muốn về nhà, nhưng ngoài nhà, tôi còn nơi nào khác để dừng chân sao? Trời đã sẩm tối, đường về nhà cũng heo hút. Kể từ ngày bố trở về, tôi biết rằng tôi sẽ không còn sống một mình nữa. Tôi dừng chân trước cửa nhà, trước mặt tôi vẫn là chiếc giày da màu đen, nhưng còn có… một đôi giày cao gót màu huyết dụ. Một người phụ nữ? Tôi chắc chắn người đó không phải mẹ tôi, mẹ tôi là một người vô cùng giản dị và tiết kiệm, nên mẹ chỉ có thói quen đi giày bệt. Vậy đó là ai? Chẳng lẽ… Tôi hiểu rồi, mười năm trước vốn dĩ đã như vậy, mười năm sau tất nhiên còn tệ hơn.
Tôi lặng lẽ vào nhà, khi bước lên từng bậc cầu thang, những âm thanh xa lạ lại càng thêm rõ ràng bên tai tôi, chúng phát ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Một giọng nói đàn ông và tiếng nói của người phụ nữ trẻ, tôi nghe mà không hiểu họ nói gì. Tôi chỉ biết trong chuỗi âm thanh ấy, có tiếng cười đùa. Họ đang rất vui vẻ? Tôi cố gắng bước đi thật nhanh để trở về phòng rồi chốt cửa. Bỏ cặp sách lên bàn rồi thả nhẹ người xuống giường, tôi nằm nhoài ở đó.
Tôi quá thất vọng về bố, một người đàn ông tồi. Trong lòng tôi nhói lên từng đợt khi những mảnh kí ức đau thương của quá khứ lần lượt hiện về trong tâm trí. Tôi cảm thấy mình thật yếu đuối khi luôn bị đánh gục trước những nỗi đau, nhưng nỗi đau này quá lớn, dù cho tôi buộc mình phải chấp nhận từ lâu. Tôi không thể giả vờ mạnh mẽ thêm nữa, vì nó cứ từng chút một cắn xé đến nhàu nát cõi lòng, sao tôi có thể tiếp tục chịu đựng?
Vài dòng kí ức lại hiện về bên tôi. Khi tôi còn là một đứa trẻ 5 tuổi, tôi và bố thường ngồi “miệt mài” trên bàn học. Bố nói tôi làm Toán rất chậm nên ngày nào cũng dạy tôi học. Bố hỏi tôi:
– Bé Ngân, con tính xem, một cộng một bằng mấy?
Tôi nhìn bố rồi gãi đầu.
– Con không biết! – Thực ra tôi còn chưa thèm nghĩ, bởi vì những con số thật khó hiểu.
Bố thở dài, nhưng vẫn xoa đầu tôi, tiếp tục hỏi:
– Nếu bố cho con một cái kẹo, mẹ cũng cho con một cái kẹo, vậy con có bao nhiêu cái kẹo?
– Con có hai cái kẹo! – Tôi trả lời ngay lập tức, rồi cười tươi.
Bố cũng cười.
– Ha ha, con gái bố giỏi quá! – Rồi bố ôm tôi vào lòng, tiếp tục hỏi. – Vậy đố bé Ngân, bố cộng mẹ cộng con bằng bao nhiêu?
Tôi ngẫm nghĩ, rồi lấy từng ngón tay nhỏ xíu ra đếm.
– Bằng ba ạ! – Tôi nói thật dõng dạc vì chắc nịch về câu trả lời.
– Sai rồi! – Bố vui sướиɠ phản đối tôi.
Mặt tôi nhăn lại, nhưng vẫn cố gắng cãi.
– Không, con đúng rồi. Bố mới sai. – Tôi bắt đầu la hét và nhõng nhẽo.
– Thôi nào! Nghe đây, bố cộng mẹ cộng con bằng một, một gia đình. Con có hiểu không?
Tôi bỗng im lặng, mặc dù còn chưa hiểu hết ý nghĩ của nó nhưng tôi luôn cảm thấy câu trả lời này của bố thú vị một cách đặc biệt nào đó.
Ừ! Tôi đã lớn, tôi đã hiểu nhưng khi tôi hiểu ra thì tôi đã không còn có “một gia đình” nữa. Đêm nay, tôi có một ước nguyện, rằng cơn mơ hoài niệm sẽ đến với tôi trong giấc ngủ. Tôi muốn quá khứ, nơi tồn tại một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười, chỉ có tình thương từ bố và tình yêu từ mẹ. Nhưng không thể, tôi có thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật.
Lặng ngắm bình minh lên, đêm qua, tôi không mất ngủ, nhưng cũng không có giấc mơ nào đến với tôi. Lòng tôi trỗng rỗng, thì ra quá khứ sẽ mãi chỉ là quá khứ, nó giống như một cuốn sách không bao giờ được lật mở lần nữa.
Hôm nay, tôi đến trường sớm theo thói quen. Nhưng có một người còn đến sớm hơn tôi. Viết Vũ thấy tôi, cậu ấy cười, còn tôi chỉ gật đầu nhẹ rồi đi qua. Chúng tôi ngồi cùng nhau trên chiếc bàn, nhưng không ai nói với ai lời nào. Thời gian trôi chậm lạ kì, dường như sự bức bối đến khó chịu của người bên cạnh khiến chúng tôi không thể mãi im lặng như vậy được nữa.
– Cậu giận tớ chuyện hôm qua sao? – Viết Vũ nói với tôi bằng giọng kìm nén.
– Tại sao tớ phải giận cậu? – Tôi nói.
Chúng tôi lại im lặng. Bởi vì dường như câu nói của tôi đã chặn và làm nghẹn tắc tất cả những điều mà cậu ấy muốn nói thêm. Hình như, tôi lại sai rồi, tôi không nên hành xử với cậu như vậy, bao gồm sự việc ngày hôm qua lẫn lúc này. Nhưng tôi sẽ mặc kệ và tôi vẫn cứ mặc kệ. Chắc sẽ không sao nếu tôi mất đi người bạn cuối cùng. Ừ, thế nào cũng được!