Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Góc Xám

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Về nhà, tôi thấy ở trước cửa một đôi giày da màu đen đang vứt chổng trơ. Bố ở nhà? Tôi chợt thở dài rồi tiếp tục bước vào. Bố đang ở trong bếp nói vọng ra:

– Sao con về muộn vậy?

– Hôm nay, lớp con tan muộn.

– Đói không? Mau vào đây ăn chút gì đi.

– Vâng!

Vào bếp, tôi cứ nghĩ rằng trước mặt sẽ là một bàn với vài món ăn đơn giản mà tự tay bố làm nhưng không ngờ, đó chỉ là đồ ăn sẵn được bày biện một cách đẹp mắt. Thất vọng! Tôi không cảm thấy đói, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện bố. Bố không ăn, chỉ ngồi nhìn tôi. Thỉnh thoảng, vài sợi tóc mái dài rơi xuống trước mặt làm cản trở tầm nhìn của tôi thì bố vội vàng vén gọn chúng giúp tôi nhưng tôi né tránh. Tôi... cảm thấy lạ lẫm với sự quan tâm này. Bố thấy vậy, chỉ từ từ thu tay lại. Bỗng, bố cất tiếng nói để xua tan đi cái cảm giác xa cách này giữa hai cha con:

– Năm nay, con học lớp 10 phải không?

Tôi chợt cười buồn.

– Không ạ! Con đang học lớp 9.

– À ừ, bố quên mất! – Tôi thấy rõ sự lúng túng trên khuôn mặt bố.

“Bố chưa từng nhớ, thì sao lại quên?”, tôi nghĩ.

– Học hành có vất vả không con? – Bố chuyển sang khía cạnh khác.

– Bình thường ạ!

Bố gật đầu rồi lại nói tiếp:

Loading... – Năm sau, bố sẽ cho con đi du học ở Hồng Kông.

Tôi không ngạc nhiên, bố đã có ý định này từ rất lâu rồi.

– Một mình con thôi sao?

– Không! Bố, con và bé Phương sẽ cùng đi. Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta định cư ở bên đó luôn.

Tôi đứng bật dậy, đôi mắt mở to nhìn bố.

– Vậy... còn mẹ thì sao? – Giọng tôi bỗng nghẹn lại. Nghĩ đến mẹ, tôi lại cảm nhận được những giọt lệ cay đang tràn dần qua vành mi.

Bố im lặng, lòng tôi chợt lạnh.

– Con sẽ không đi đâu hết! – Tôi hét rồi lao lên phòng, đóng chặt cửa.

Ngồi bệt xuống nền nhà, lưng tựa vào cánh cửa, tôi co ro ở đó. Từng giọt nước mắt thi nhau chảy ra càng nhiều, tôi không thèm quệt chúng. Có một điều tôi luôn chôn giấu trong lòng, rằng tôi rất ghét bố. Gia đình tôi trở nên xa cách như vậy, tất cả là lỗi của bố. Bố vì bản thân mình mà làm khổ mẹ tôi, làm khổ tôi và cả đứa em gái của tôi nữa.

Cách đây mười năm, khi tôi còn là một đứa trẻ năm tuổi, tôi giống như một nàng công chúa được bố mẹ hết mực cưng chiều và yêu thương. Tôi luôn cho rằng tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Trẻ con là như vậy, rất ngây thơ và đơn giản.

Tôi còn nhớ, vào những buổi sáng chủ nhật, bố thường hay đưa tôi đi chơi. Một lần, bố có hỏi tôi:

– Bé Ngân, con có biết ai xinh đẹp nhất trên đời không?

– Là mẹ ạ! – Tôi không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, nhưng mẹ tôi cũng thật sự rất xinh đẹp.

Bố cười và xoa đầu tôi, nói:

– Sai rồi! Nếu có một người xinh đẹp hơn mẹ thì sao?

Tôi bỗng cụp mắt xuống, lí nhí đáp:

– Không, mẹ đẹp nhất!

– Vậy con có muốn gặp một người đẹp hơn cả mẹ con không?

Mắt tôi bỗng sáng lên vì sự tò mò và thích thú.

– Có ạ!

– Vậy chúng ta đi thôi!

Và tôi theo bố đến một nơi vô cùng xa lạ, rất phồn hoa và sầm uất. Đúng như lời bố nói, tôi gặp được một cô xinh đẹp. Cô ấy cười với tôi, nhưng tôi luôn có cảm giác sợ hãi khi nhìn thẳng vào cô ấy. Cô ấy còn cho tôi rất nhiều quà và kẹo nên chẳng mấy chốc tôi quên đi nỗi sợ hãi mơ hồ kia và bắt đầu thân thiết với cô ấy. Vào chủ nhật hàng tuần, bố lại đưa tôi và cô đi chơi, tôi đều rất vui. Một ngày nọ, khi ba chúng tôi đang ở Công viên giải trí thì bố nhận được điện thoại từ phía công ty nên ngay sau đó đã rời đi. Chỉ còn tôi và cô ấy, cô nắm tay tôi đi qua từng gian hàng bán đồ chơi, tôi nói tôi muốn mua búp bê.

– Cháu rất thích con búp bê này phải không? – Cô cúi xuống hỏi tôi.

– Vâng ạ! Nó rất đẹp. – Tôi hồn nhiên nói.

– Cô mua cho cháu con búp bê này, cháu phải hứa với cô một chuyện, có được không? – Cô xinh đẹp lại cười.

– Chuyện gì ạ?

– Cháu phải giữ bí mật về cô với mẹ cháu. Nếu mẹ có hỏi về con búp bê thì cháu phải nói là bố mua. Cháu nhớ chưa?

Tôi nghiêng đầu không hiểu, mẹ dặn là không được nói dối mà.

– Tại sao ạ?

– Bởi vì... mẹ cháu không thích cô! – Cô ấy ngập ngừng trả lời tôi.

Tôi giả vờ suy tư một lát rồi gật đầu với cô và ôm lấy con búp bê mới. Ngày ấy, tôi chẳng thể hiểu thâm ý sâu xa trong câu nói đó. Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ có sự căm ghét đến tột cùng đối với người phụ nữ đó, tình nhân của bố tôi.

Thời gian trôi qua, tôi lớn lên rồi cũng dần quên đi “cô xinh đẹp” ấy. Và tôi sẽ thật sự quên mất cô ta nếu không có chuyện đó xảy đến với gia đình tôi.

Hơn một năm trước, vào đêm hôm ấy, tôi đang ngủ say thì bị đánh thức bởi một tiếng vang lớn: “xoang”, nó giống như tiếng thủy tinh vỡ. Và sau đó tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ trên tầng, đó là phòng của bố mẹ. Tôi rón rén đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng bước lên cầu thang, khi đã đứng lấp sau cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ, tôi nhìn thấy trên sàn nhà là những mảnh thủy tinh của chiếc bình hoa luôn đặt trên tủ trang điểm của mẹ. Đó là chiếc bình hoa tôi đã tặng mẹ cách đây không lâu, vào ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi giọng mẹ nói với bố vang lên:

– Anh đang làm cái gì vậy? Anh có biết hai đứa đang ngủ ở bên dưới không?

– Tôi mặc kệ! – Bố quát lên, tôi chưa bao giờ thấy bố tức giận như lúc này. Trông bố thật đáng sợ!

– Vậy bây giờ anh muốn gì? – Mẹ tôi thở dài, tôi thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt hao gầy của mẹ.

– Ly hôn, tôi muốn ly hôn, tôi không muốn chung sống với cô nữa.

Nghe đến đây, tôi lấy tay bịt chặt miệng để ngăn từng tiếng nấc đang nghẹn ứ trong cổ họng nhưng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi đã lớn, tôi đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Không được! – Mẹ phản đối ngay lập tức, rồi nói tiếp. – Anh thật ích kỉ, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi sao? Ly hôn rồi gia đình này sẽ đi về đâu, các con sẽ ra sao? Anh có từng nghĩ cho chúng nó không?

Đó là câu nói của mẹ, cũng là tiếng nói cuối cùng tôi được nghe thấy trong đêm đó. Tai tôi ù đi, tôi chỉ biết nhìn trân trân vào căn phòng đó. Tôi nhớ rằng bố mẹ đã cãi nhau rất lâu, rồi đột nhiên bố vung tay lên cao tát vào mặt mẹ một bạt tai khiến mẹ ngã khụy xuống. Tiếng nấc nhỏ của tôi ngưng lại, tôi nhìn ngây ngốc nhìn thật lâu và hình ảnh đó... tôi sẽ không bao giờ quên. Sau đó, bố lấy hết quần áo của mình bỏ vào vali rồi đi về phía cửa phòng, mẹ vội vàng giữ chân bố lại nhưng bố vẫn cương quyết bỏ đi. Tôi thấy bố đang đến gần chỗ tôi lấp, nhưng tôi chỉ biết chôn chân ở đó. Rồi bố đi qua mặt tôi, dường như không nhìn thấy tôi, có phải vì không gian ngập trong một màu đen tối đã che kín đôi mắt bố, hay là bởi vì bố đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bao gồm cả tôi và gia đình này? Tôi nhìn theo hướng bố đi khuất. Hình như, người đó không còn là bố tôi nữa! Mẹ vẫn ngồi đó và khóc, miệng kêu gào một điều gì đó, hình như là tiếng gọi bố, nhưng bố đã đi và có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của mẹ, nhưng tôi có thể làm gì?

Tôi lê bước về phòng, lặng lẽ nằm xuống giường. Tôi cũng khóc, tôi khóc vì mẹ, khóc vì một gia đình đã không còn nguyên vẹn. Em gái tôi đang ngủ say bên cạnh. Đôi mắt nhắm nghiền và nhịp thở đều đặn của nó cho tôi một cảm giác bình yên. Giá như tôi giống con bé, cứ bé bỏng như vậy và không biết chuyện gì hết. Giá mà những gì tôi vừa nhìn thấy, vừa nghe được chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh khủng, thì tốt biết chừng nào?

Ngày hôm sau, tôi giả vờ như đã quên hết mọi thứ. Tôi bắt gặp mẹ đang ngồi thẫn thờ trong phòng, cảnh tượng của đêm hôm qua vẫn đang ở ngay trước mắt tôi, nó khiến tôi bị ám ảnh. Tôi gọi mẹ, mẹ từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt thâm tím mệt mỏi của mẹ vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

– Sao hôm nay con dậy sớm vậy? – Mẹ nhẹ nhàng hỏi tôi rồi ngồi xuống dọn đống mảnh thủy tinh bị vỡ trên sàn nhà.

– Chiếc bình hoa này... – Tôi ngờ vực hỏi mẹ.

– Xin lỗi con gái, hôm qua mẹ lỡ tay làm vỡ mất món quà của con.

Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, mẹ nói dối, nhưng lời nói dối này chỉ để giấu kín tôi những điều đã xảy ra, những đau đớn mẹ đã phải trải qua.

– Bố... đâu rồi hả mẹ? – Tôi biết mình đã chạm đến nỗi đau của mẹ, nhưng tôi thật sự muốn biết câu trả lời của mẹ.

– Bố đi công tác rồi con gái ạ! Có lẽ là vài tháng nữa mới trở về. – Mẹ nhẹ nhàng nói với tôi bằng một chất giọng khàn.

Tôi không nói được điều gì nữa, chỉ đứng đó nhìn mẹ. Mẹ là một người phụ nữ yêu gia đình, tôi không thể hiểu tại sao bố lại đối xử tàn nhẫn như vậy với mẹ chứ? Vài tháng trôi đi, nhưng tôi vẫn không gặp lại bố. Kể từ ngày hôm đó, gia đình tôi mất đi một thành viên, mẹ giống như một người phụ nữ không có chồng, còn tôi và em gái giống như những đứa trẻ không cha. Hàng xóm láng giềng họ cũng bán tán về gia đình tôi, nhưng mọi chỉ trích vô căn cứ ấy đều đổ lên mẹ tôi. Tôi rất tức giận, nhưng vẫn vờ như không biết gì, bởi vì tôi không muốn gánh nặng trên vai mẹ lại càng trĩu xuống.

Và chúng tôi cũng đã quen dần với sự thiếu vắng của bố. Bởi vì sau tất cả những gì đã gây ra, bố không còn xứng đáng với mẹ, với gia đình này nữa. Có lẽ cuộc sống của ba mẹ con chúng tôi cứ lặng lẽ trôi qua như vậy. Cho đến một ngày, mẹ nói với tôi rằng:

– Bởi vì công việc nên sau này, mẹ và bé Phương sẽ ở luôn cửa hàng. Con ở nhà một mình nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân.

Thoạt đầu, tôi không hiểu gì. Những điều mẹ nói khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng và có một chút lo lắng.

– Nhưng, con muốn sống cùng mẹ. – Từ bé đến lớn, chưa có một ngày nào tôi phải xa mẹ.

– Không được! – Mẹ chợt phản ứng gay gắt, nhưng sau đó lại dịu giọng. – Khi nào nhớ mẹ và em, con có thể tới đó.

Một khi đã quyết định, thì tôi có năn nỉ thế nào mẹ cũng sẽ không đổi ý, nên tôi biết rằng mình phải chấp nhận, chấp nhận một cuộc sống độc lập. Nhưng lòng tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Và tôi đã tìm ra câu trả lời cho sự khó hiểu ấy khi một lần vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của mẹ với... bố. Tôi lờ mờ đoán ra lí do. Bởi vì căn nhà này là của bố, bởi vì bố không muốn mẹ sống ở đây, mà mẹ nhất quyết không chịu ly hôn nên đã làm theo mọi yêu cầu của bố, bao gồm cả việc bỏ tôi lại với một căn nhà trống không. Tôi đã giận mẹ, nhưng lại thấy mẹ thật đáng thương, đáng thương vì có một người chồng như bố tôi.

Và kể từ giây phút đó, tôi căm ghét bố. Dường như sự căm ghét ấy quá lớn, lớn đến nỗi chúng làm thay đổi con người tôi. Trở thành một người khép mình và tự lập hơn. Tôi nghĩ, ngay cả người bố mà tôi yêu thương cũng không thể cho tôi một niềm tin vững chắc thì còn ai có thể khiến tôi tin tưởng? Tôi thực sự hiểu cái cảm giác trên thế giới này chỉ còn có một mình tôi. Ngày qua ngày, cuộc sống của tôi giống như một vòng tuần hoàn khép kín, thật đơn điệu. Tôi chẳng còn bận tâm đến những người xung quanh mình, họ làm gì hay họ là ai. Cái cách sống ấy cũng biến tôi trở nên mờ nhạt, rồi họ, cũng không còn nhớ đến sự tồn tại của tôi. Nhưng không sao, bởi vì tôi thích cuộc sống ấy, một cuộc sống thật bình yên.

Ngày hôm qua, tôi gặp lại bố sau hơn một năm xa cách. Tôi không biết chính xác cảm giác của mình là gì, có nhớ nhung, còn yêu thương hay không, nhưng tôi chỉ biết rằng sự căm ghét đối với bố chưa từng phai nhòa đi chút nào. Hình như lần này trở về, bố vẫn muốn tiếp tục làm tổn thương đến mẹ, nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra, vì tôi không còn là một con nhóc nữa, tôi đã lớn và tôi có thể bảo vệ mẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »