Xám, màu pha trộn giữa đen và trắng, giống như câu chuyện của tôi, một câu chuyện dang dở... Và tôi cũng không biết nó sẽ đi đâu, về đâu và kết thúc ra sao? Cuối cùng là nước mắt hay nụ cười?
Tôi chợt bừng tỉnh giấc, mở đôi mắt ra, xung quanh là một màu đen của màn đêm bao trùm lấy không gian. Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khϊếp. Những hình ảnh đáng sợ ấy vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí và chúng ám ảnh tôi. Tôi thở mạnh và gấp. Thật may, đó không phải là sự thực! Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ những giọt mồ hôi lạnh ướt đẫm trên khuôn mặt. Bỗng nhiên, một cảm giác đau đớn đến quằn quại từ dưới bụng làm cơ thể tôi run lên từng đợt, bàn tay bất giác ôm chặt lấy bụng. Cơn đau dạ dày của tôi tái phát.
Tôi bước xuống giường và đi ra khỏi phòng một cách chệnh choạng, tới tủ thuốc và lục lọi. Khi tìm được vỉ thuốc, tôi quay đầu lại và trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng khách tôi bỗng chôn chân tại chỗ vì lờ mờ nhìn thấy trên ghế sofa có một người đang nằm đó. Trong căn nhà chỉ duy nhất một mình tôi sống, vậy rốt cuộc người đó là ai? Sự liên tưởng kéo đến mang theo những dòng suy nghĩ phức tạp và cảm giác sợ hại lại một lần nữa bủa vây lấy tôi. Và ngay lập tức, tôi hét lên theo phản xạ:
– Aaa...
Tiếng hét thất thanh của tôi phá tan sự im lặng trong đêm. Bỗng nhiên bóng đèn huỳnh quang được bật lên, cả không gian bừng sáng. Sau đó, có một giọng nói vang lên:
– Khả Ngân, con sao vậy?
Tuy chưa thích nghi được với ánh sáng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế với dáng vẻ hốt hoảng. Đó là bố tôi! Sự căng thẳng trong lòng tôi đã giảm bớt nhưng thay vào đó là một cỗ ngạc nhiên, bởi vì bố đã không về nhà từ rất lâu rồi cũng như suốt một thời gian dài tôi đã không gặp bố. Tôi quên hẳn câu hỏi của bố, cho đến khi bố mở lời lần nữa:
– Có chuyện gì xảy ra? Tại sao con lại hét lên?
– Dạ, không! – Tôi còn muốn hỏi bố thêm nhiều điều nữa, nhưng vẫn lặng thinh không nói gì cả.
Cơn đau dạ dày như biến mất từ lúc nào không hay, rồi tôi chợt nhớ đến vỉ thuốc đang cầm trên tay. Từ từ đưa tay giấu sau lưng, nhưng bố không mảy may để ý đến hành động nhỏ nhặt này của tôi. Tôi chỉ nhìn thấy bố thở dài mệt mỏi rồi hỏi tôi:
– Con chưa ngủ sao?
– Con tỉnh giấc!
Loading...
– Vậy con mau ngủ tiếp đi, sáng mai còn đi học.
– Vâng! – Tôi nhỏ nhẹ đáp.
Trở về phòng, tôi đóng cánh cửa và ấn chốt. Đồng hồ trên tường điểm ba giờ sáng, tôi sẽ không ngủ được nữa. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, không làm gì khác.
Vậy mà thời gian cũng trôi qua thật nhanh, ông mặt trời vừa nhô, chiếu rọi những tia nắng sớm vào góc tường qua khe cửa sổ. Tôi đeo cặp sách lên vai, ra khỏi phòng. Trong căn nhà, cảnh vật vẫn vậy, như chưa hề có sự xuất hiện của một ai. Tôi không còn nhìn thấy bố nữa, bố lại đi rồi. Không muốn nghĩ nhiều nữa, tôi lắc đầu rồi bước nhanh ra khỏi nhà.
Trường học cách nhà tôi không bao xa, qua hai con hẻm và một đường lớn, nên ngày nào tôi cũng đi bộ. Lúc tôi đến, sân trường chỉ lác đác vài học sinh. Đúng như dự đoán, tôi là người đầu tiên tới lớp. Tôi ngồi vào chỗ và mở một cuốn sách ra để đọc, thói quen hàng ngày. Lúc lâu sau, có chiếc cặp sách đặt lên đầu bàn còn lại, rồi một tiếng nói quen thuộc vang lên:
– Chào Ngân!
Đó là Viết Vũ, cậu bạn ngồi bên cạnh tôi. Tôi không nói, chỉ quay lại và mỉm cười với cậu ấy rồi tiếp tục chăm chú đọc sách. Tôi là một người rất kiệm lời, hay nói cách khác, tôi rất lười giao tiếp cho dù ở bất cứ nơi đâu, với bất cứ ai. Tôi luôn thu mình vào một góc, không quan tâm đến ai và cũng chẳng cần ai quan tâm đến tôi. Bắt đầu từ bao giờ, tôi trở nên như vậy? Đôi khi tự hỏi với bản thân. Phải chăng là kể từ khi tôi hiểu câu chuyện đó?
Chẳng mấy chốc, lớp học trở nên ồn ào bởi những tiếng nói, cười vui nhộn của những đứa bạn. Tôi và Viết Vũ ngồi bàn cuối cùng, cho dù đã bắt đầu vào tiết học nhưng góc chỗ chúng tôi vẫn rất lộn xộn, nhất là vài đứa con trai ngồi phía trên. Tôi thực sự thấy khó chịu, nhưng tôi không nói gì mà sự khó chịu ấy chỉ biểu hiện trên khuôn mặt đang cúi xuống viết bài. Nhưng dường như, mọi thứ cảm xúc của tôi chỉ có duy nhất một người hiểu được, đó là cậu bạn ngồi bên cạnh. Mỗi lần như vậy, Viết Vũ đều nhắc nhở mấy tên ở bàn trên:
– Trật tự đi! Không muốn học thì để người khác học.
Tôi thầm cảm ơn cậu ấy, nhưng chỉ im lặng.
Tùng... tùng... tùng...
Hồi trống vang lên, hai tiết học đã trôi qua và đến giờ giải lao hai mươi phút. Những âm thanh ồn ào và vội vã từ mọi người xung quanh vang lên. Ai cũng có những điều thú vị của riêng họ, còn tôi, tôi chỉ có một mình. Trong lớp chỉ còn tôi ngồi một góc và vài đứa con gái đang xúm lại tám nhảm ở dãy bàn bên kia. Mỗi khi một mình như vậy, tôi luôn làm bạn với cây bút chì và quyển sách, chìm vào thế giới nhỏ bé của riêng mình. Nhưng sự tập trung của tôi bị phân tán bởi những tiếng nói, cười đến mức vô duyên của mấy đứa con gái kia. Giữa tôi và những cô bạn đó có sự khác biệt quá lớn. Bởi những điều họ thích là những thứ tôi không biết, không hiểu còn những điều tôi thích thì là những thứ họ không quan tâm. Hiện tại, tôi cần một không gian yên tĩnh, nhưng tôi chợt nghĩ: “Không có Viết Vũ ở đây!” Vậy thì...
– Làm phiền trật tự! – Tôi nói nhưng vẫn chăm chú với quyển sách. Tôi cũng cảm thấy mình khá vô lí, vì giờ giải lao đâu có cấm tiếng ồn.
Tất cả đều ngưng nói và quay lại nhìn tôi. Bắt gặp đâu đó vài ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng dường như tôi chẳng là gì trong mắt họ, bởi vì sau đó họ lại tiếp tục bàn luận về những câu chuyện nhảm nhí của họ. Tôi chỉ thở dài, dù sao cái cách đối xử này của mọi người, tôi cũng quen rồi. Tôi đứng lên và muốn đi khỏi đây, nhưng bỗng một cơn choáng váng nhẹ ấp đến làm tôi đau đầu và hoa mắt nên khi bước ra khỏi chỗ, tôi vấp phải chân bàn, tạo nên âm thanh rất khó nghe. Tất cả bọn họ đều quay lại nhìn tôi một lần nữa. Và tôi đọc được trong suy nghĩ của họ qua cử chỉ của nét mặt, họ cho rằng tôi cố tình làm vậy vì tức giận với họ nên “giận cá chém thớt” với cái bàn. Tôi cũng chỉ cười khuẩy. Trước khi đi đến cửa lớp, tôi vẫn còn nghe thấy vài tiếng xì xầm.
– Con bé đấy làm sao thế? Tính cách kỳ quặc.
– Khó ưa, khó gần.
– Kệ nó đi! Trong lớp có ai quan tâm tới nó đâu.
Tôi lại cười, một nụ cười nhạt nhẽo, thì ra tôi đã bị cô lập trong tập thể này. Vậy cũng tốt!
Tôi đi đến thư viện, nơi đây thật đông đúc, các bàn trống đã không còn. Tôi lấy một quyển sách Lịch sử và tìm một góc khuất nào đó rồi ngồi bệt xuống. Ban đầu, tôi đọc rất nhập tâm, nhưng rồi không biết từ khi nào, đôi mắt tôi lướt qua từng con chữ một cách vô định mà không tiếp thu được thứ gì vào trong đầu. Và tôi chìm vào giấc ngủ!
* * *
– Khả Ngân, Khả Ngân!
Một giọng nói con trai vang vẳng bên tai, cứ ngỡ là mơ cho đến khi tôi lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt đang ở rất gần. Là Viết Vũ, cậu ấy đang ngồi xổm trước mặt tôi! Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp. Tôi hành động theo phản xạ, ngay lập tức đẩy thật mạnh vào vai Viết Vũ khiến cậu ấy suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau, bởi vì tôi ghét sự gần gũi này. Những thật may, đôi tay của cậu ấy đã nhanh chóng chống xuống đất. Rồi Viết Vũ nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng:
– Sao cậu làm vậy?
– Xin... xin lỗi! – Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy việc mình làm thật quá đáng. Hình như đã từ rất lâu rồi tôi mới biết nói ra từ này: Xin lỗi.
– Không sao đâu!
Sau đó, Viết Vũ nắm lấy tay và kéo tôi đứng lên. Nhưng tôi vội rụt tay lại và tự mình đứng lên. Tôi ghét sự đυ.ng chạm và quan tâm của người khác, điều đó thật xa lạ. Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng khi Viết Vũ vẫn nhìn tôi.
– Tớ đi tìm cậu suốt cả buổi!
Tôi bình tĩnh trở lại và đưa tay nhìn chiếc đồng hồ đang đeo rồi nói:
– Mười hai giờ trưa sao? Muộn rồi, về thôi. – Tôi đi qua mặt Viết Vũ, tới thẳng cửa thư viện.
Trở về lớp và thu dọn sách vở. Khi tôi bước ra khỏi cửa, đã thấy cậu ấy đứng ở đó. Lưng tựa vào tường, một chân vắt chéo và khuôn mặt hơi cúi xuống.
– Sao cậu còn chưa về? – Tôi hỏi.
– Tớ chờ cậu! – Rồi cậu ấy khẽ mỉm cười.
Nhưng tôi không thích cái nụ cười ấy. Tôi chỉ bình thản đi lướt qua.
– Lần sau, không cần đâu!
Đi được một đoạn đường, tôi lại thấy Viết Vũ lẽo đẽo chạy theo sau tôi.
– Tại sao cậu lại ngủ ở thư viện?
– Đọc sách rồi ngủ quên!
Viết Vũ đã chạy lên trước mặt tôi và đang đi giật lùi. Còn tôi cố bước nhanh hơn.
– Tớ... rất lo lắng cho cậu!
Tôi bỗng giật mình rồi lúng túng nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh và đáp một cách cẩn trọng:
– Ừ! Cảm ơn.
Viết Vũ xoay người lại, đi song song với tôi. Chúng tôi cứ lặng lẽ đi bên nhau như vậy cho đến khi tôi dừng lại trước một con ngõ lớn.
– Đến gần nhà tớ rồi! Cảm ơn cậu đã đi cùng.
– Ừ, tạm biệt!
Tôi thấy Viết Vũ lại nở nụ cười, nhưng nét cười ấy thật gượng gạo và cứng nhắc. Tôi không đáp mà quay lưng và bước vào con ngõ đó.
“Tại sao lại nói dối? Nhà cậu đâu có ở đây.”
Chờ cậu ấy đi khuất, tôi mới đi ra khỏi con ngõ mà chính tôi cũng chưa từng đặt chân tới. Tôi không muốn nói dối Viết Vũ, chỉ là tôi không muốn cậu ấy hay bất cứ một ai khác biết nhiều về tôi.