Tuyết Lệ đang vò đầu bứt tóc với đống sách vở trên bàn, nhìn những bài tập mà trước đây cô giải vanh vách là xong giờ lại chẳng hiểu gì hết.
Cô vốn đã ra trường 10 năm rồi mà, đâu nhớ gì được đâu.
Múa máy vẽ vời được một hồi, cuối cùng Lệ ta nản chí. Lôi điện thoại kết nối airpod, mắt hướng ra cửa sổ nghe nhạc.
Kỳ Dương liếc thấy buồn cười. Nhân lúc cô không để ý liền cướp lấy một bên tai nghe của cô, đeo lên tai mình. Trước khi quay lên còn nhếch cái mày, chọc tức cô một cái.
Mẹ kiếp!
Tên chết dẫm này!
Cô bầu nhầu, tay nắm thành nắm đấm đập nhẹ lên bàn. Hắn ta khoái chí cười nhẹ một cái. Mà cô đằng sau hai má đỏ ửng, tim đập thình thịch.
Chắc cô kí đầu anh quá!
Trong lớp học cô giáo đang tận tình giảng dạy, học sinh thì chăm chú vào bài. Bỗng lòi đâu hai con người đóng tai nghe nhạc.
Mà còn là hai học sinh vô cùng đặc biệt
người suất sắc
kẻ cá biệt
Hai người cùng chung một bản nhạc, cùng chung cảm xúc với nhau.
Bài hát có vẻ hơi buồn, nhưng giờ đây cô chỉ cảm thấy yên bình.
"Gió nhẹ sang tôi ngỡ trời xuân
Nắng hừng lên tôi ngỡ đông tàn
Ai có ngờ đâu đông vẫn còn đây
Xuân chưa về
Tôi ngỡ tình ta xanh ngát trời xuân
Đâu biết ngày đông kéo đến bất chợt
Yêu mấy rồi nay cũng hoá tàn phai
Theo người"
《Gió- Jank》
____________________
Dạo gần đây thành tích học tập của cô giảm sút trầm trọng, từ một người đứng thứ hai của lớp nhưng giờ là thứ hai từ dưới lên, thê thảm không muốn nhìn.
Cả lớp ai cũng ngạc nhiên, không tin nổi, ồ lên tiếng, trầm trồ bàn tán. Được giáo viên chủ nhiệm" vinh danh" cả một tiết, Tuyết Lệ có chút "vui vẻ " trong lòng.
Cầm bài kiểm tra 2 điểm sai be sai bét, gạch gạch tẩy xóa như tờ nháp của cô, Kỳ Dương níu mày, mặt nghiêm nghị. Tay vươn ra búng nhẹ vào trán Tuyết Lệ
- Chấn thương mất não à?
Tuyết Lệ mặt mày nhăn nhó, lườm lườm trừng mắt, đạp vào chân anh trút giận.
Nếu cứ đà này sao cô tốt nghiệp được?
Ra chơi, cô cầm vở đến chỗ Trà My- mọt sách trong lớp đến hỏi bài. Mà hỏi theo cái cách rất chi là nhờ vả, ném quyển vở bốp một phát trên mặt bàn. Chẳng nói chẳng rằng lật lật trang giấy, mặt lạnh như tiền đưa ra yêu cầu.
Trà My nhát gan, sợ sệt gật đầu lia lịa. Tay run run cầm quyển vở, khóc không ra nước mắt.
Tuyết Lệ thấy thế thở dài, hình như có chút hơi quá rồi.
- Xin lỗi đã khiến cậu sợ, tôi chỉ muốn nhờ cậu chỉ bài thôi.
Trà My nuốt nước bọt, hít thở một hơi lấy dũng khí. Tay đẩy gọng kính, chăm chú xem xét bài toán.
Khóe miệng Trà My khẽ giật giật.
Câu hỏi hết sức đơn giản, chỉ cần áp dụng công thức là ra. Ngay cả người kém nhất lớp cũng có thể giải một cách nhanh chóng, đằng này tên trước mặt dù gì cũng đã từng đứng top đầu của lớp chẳng lẽ lại không biết làm sao?
Hay là một trò đùa quái dị gì?
Thấy Trà My có cái nhìn đề cao cảnh giác, Tuyết Lệ ảo não không thôi.
- Cậu giúp tôi đi, nghỉ học nhiều quá tôi quên cách làm rồi!
Trà My lại thở dài, buông lỏng cảnh giác, lấy cây bút viết ra chỉ chỉ từng tí, gạch chân lại tóm tắt câu hỏi ra giấy rồi cần mẫn chỉ bảo, Tuyết Lệ không rõ cái nào lại nói lại, viết từng công thức một ra.
- Đây nhé, SA vuông góc với ABCD, mà M thuộc AB suy ra SA vuông góc với AB....
- Câu này là đạo hàm, công thức đạo hàm là....
- Nói lại này......
Dưới sự dẫn dắt của Trà My, Tuyết Lệ dần hiểu được chút ít, chỗ nào không hiểu lại hỏi, nghiêm túc vào bài nhớ lại từng công thức trước kia.
Mà Trà My cũng đã cởi mở, bản thân cũng không còn sợ sệt cô, tính tình cũng thẳng thắn hơn không còn e dè nữa.
_____________________
Nhà họ Trần tổ chức tiệc lớn, mời các quý tộc quyền quý, đại gia có tiếng đến để ăn mừng khánh thành chuỗi khu đô thị mới lập trải dài rộng khắp địa bàn Hà Nội.
Gọi là tiệc, nhưng ai cũng mục đích chính tìm mối giao thương, kêu gọi đầu tư.
Mà con của họ cũng được cha mẹ đưa đến. Vừa để học tập, giao kết với giới thượng lưu, vừa để ngó xem ở đâu có mối hôn sự tốt.
Tuyết Lệ thân là hôn thê của Kỳ Dương, cháu đích tôn, người sẽ kế vị sự nghiệp đồ sộ của Trần gia đáng lẽ ra phải đi theo ba đến bữa tiệc này.
Nhưng cô trốn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tuyết Lệ nghĩ mãi cũng không nhớ ra đời trước có sự kiện này đâu.
Thật ra là có, mà cô khi ấy cũng chuồn mất.
Cô vốn không thích náo nhiệt
Càng không thích mình bị săm soi như một món hàng của Lâm gia.
Thật không may đang đánh bi a với Ngô Ngọc Hân thì ba tìm được ra cô rồi bị bắt trở về.
Mắt trông người con gái trong gương, vết thương cũng đã lành lại. Tuyết Lệ sợ để lại sẹo nên luôn chăm chút rất kĩ. Khuôn mặt sắc sảo đến hoa cũng ghen liễu cũng phải hờn, dáng người thon thả vẫn đang trong kì nở nang. Thiếu nữ xinh đẹp có chút ngông cuồng thế nhưng ánh mắt đã không mang vẻ trong sáng vốn có.
Cô đã không còn ngây thơ nữa.
Bình thản, không biết vui hay buồn. Cô vuốt ve làn da trắng nõn mà cười trào phúng.
Khuôn mặt mà người ta nhìn thấy chỉ muốn ném trứng vào đây mà.
Độc ác, tàn nhẫn, cay nghiệt...
Bước lên xe ngồi lặng lẽ, Lâm ba đã đi trước cùng Lâm Chí Bình vì vậy mà cô thoát khỏi cơn thịnh nộ của ba. Mệt mỏi, thở dài một hơi, Tuyết Lệ chống tay lên cửa, nhìn đô thị đèn màu lướt qua.
Dòng người tấp nập, vội vã. Họ có người đang chờ, họ trở về có ngưòi đợi.
Mà cô thì có ai đợi chờ chứ?