Editor: Orsa Regina
Tốt, giờ đã có lý do để bỏ chạy rồi.
Dù sao kẻ phản diện đã rất tức giận, để cậu ta tức thêm chút nữa cũng chẳng sao, đằng nào nhìn thấy anh cậu ta cũng khó chịu muốn anh biến mất.
Bên kia Trần Bán Tiên vẫn kiên trì cầu cứu, điện thoại kêu tít tít, như tiếng chuông thúc giục cái chết, điên cuồng hiện diện. Trương Càn cảm thấy mức độ tức giận của Liễu Hoài lại tăng thêm chút, nhưng không sao, sắp vượt quá mức rồi.
Anh trả lời một câu đợi chút, rồi nói với Liễu Hoài:
"Tôi đột nhiên có chút việc gấp."
Liễu Hoài buồn ngủ muốn chết, vừa mới được yên tĩnh, lại nghe Trương Càn nói vậy, trong lòng nghĩ người này lại định làm gì cậu đây.
"Rồi sao?"
"Tôi có thể phải đi rồi." Trương Càn đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra.
"Anh đi đi." Bị làm phiền cả đêm cậu thực sự rất buồn ngủ.
Trương Càn bỗng lại do dự: "Tôi thật sự đi đấy."
"Cút nhanh đi." Liễu Hoài rất lạnh lùng.
"Được." Trương Càn bước lên cửa sổ.
"... Làm gì vậy?" Thấy hành động của anh, Liễu Hoài lập tức sợ hãi tỉnh ngủ.
"Chạy kiểu này nhanh hơn." Trương Càn nhảy xuống.
Thật, thật sự nhảy xuống sao?
"Nhanh! Nhanh theo xuống xem!"
Liễu Hoài vỗ vỗ đệm giường, một đứa bé ma xám xịt miệng bị khâu bằng chỉ bò ra từ dưới gầm giường.
"Nếu còn sống thì cứu lên cho tôi, nếu chết rồi thì mang xác về đây!"
Đứa bé ma cười khanh khách, nhanh nhẹn trèo lên bệ cửa sổ rồi nhảy theo xuống.
Đợi đứa bé ma đi rồi, Liễu Hoài mới nhận ra không đúng.
Cậu, cậu bị ghét bỏ sao? Đối phương ghét cậu đến mức thà chết còn hơn? Đây là loại đàn ông bạc tình gì vậy? Đây là lần đầu tiên của cậu, cậu là đại ảnh đế Liễu khi nào bị ức hϊếp như vậy?!
Loại đàn ông bạc tình ăn xong là xách quần đi này đáng bị thiến!
Liễu Hoài tức muốn hộc máu, càng nghĩ càng ấm ức, ngủ cũng không ngủ được. Nếu người đó thật sự chết vì chuyện nhỏ này, ngày mai tít báo sẽ là:
Kinh hoàng! Một ảnh đế nửa giải nghệ đã làm chuyện động trời này với một nam tử yếu ớt!
Tại sao tầng cao của khách sạn chết tiệt này không có che chắn bảo vệ gì, để người ta dễ dàng trèo ra ngoài vậy?
Cậu phải khiếu nại!
Trương Càn đang treo một tay trên bệ cửa sổ nghe rõ lời Liễu Hoài nói, tiện tay bắt lấy đứa bé ma rơi xuống.
Có khả năng nào, anh đi cứu thế giới không?
Đứa bé ma dùng hốc mắt đen ngòm nhìn anh, vẫy vẫy tứ chi cố gắng nhặt xác về cho chủ nhân, hoàn toàn không hiểu hỉ nộ ái ố của con người.
Trương Càn nhìn đứa bé ma ngốc nghếch, thở dài sâu sắc.
Nhảy lầu từ góc độ nào đó quả thực là đường thẳng ngắn nhất giữa hai điểm, là giải pháp tốt nhất để cứu người nhanh chóng. Trần Bán Tiên ở tầng 6, anh ở tầng 18, thang máy không biết kẹt ở tầng nào, leo cầu thang không biết khi nào mới đến.
Tin nhắn riêng của Trần Bán Tiên vẫn đang thúc giục, Trương Càn xách đứa bé ma như xách mèo con, nhảy về phía tầng 6.
Cửa sổ phòng 606 bị đóng kín, Trương Càn hạ cánh ở hành lang tầng 6.
Vừa chạm đất, con chó to thò đầu ra từ góc.
"Anh biết bây giờ anh trông giống cái gì không?"
Trương Càn lấy sợi dây đỏ trói chặt đứa bé ma đang khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng nhổ một nắm lông từ Đại Cẩu, vò thành một cục, nhét vào miệng đứa bé ma.
Trong chốc lát, thế giới yên tĩnh.
Đại Cẩu đau đến mức kêu ư ử một tiếng: "Bây giờ anh giống như một gã đàn ông bạc tình ly hôn còn cướp con bỏ trốn!"
Trương Càn lạnh lùng vô tình bóp mõm chó, buộc đứa bé ma lên lưng nó để mang về. Đây là đứa bé ma cấp A đấy, mất đi thì phản diện có thể đau lòng chết mất.
"Đến trước cửa Liễu Hoài canh chừng, rót trà đổ nước, nhớ sáng mai mua đồ ăn sáng ở tiệm Tào trên con đường trước khách sạn, bánh bao thịt nhà họ ngon lắm."
"Tôi không có tiền." Con chó ngậm đứa bé ma, ngoan ngoãn ngồi xổm thè lưỡi.
Trương Càn đảo mắt, biết tên này đem tiền đi nuôi mấy nhân vật giấy trong game rồi, lấy điện thoại ra chuyển khoản cho nó ba mươi tệ tại chỗ.
Nhận được tiền, con chó ngốc mặt mày hớn hở, quay đầu định đi lại quay lại, "Không đúng, đây không phải tiền ăn sáng của anh sao?"
Trương Càn lặng lẽ nhìn nó, nỗi cay đắng của cuộc sống không cần nói ra cũng thể hiện hết trong đó.
"Nhớ chia đều tiền nhiệm vụ với gà mờ phòng 606." Xử lý một vụ sự kiện quỷ dị cấp C cơ quan chính thức cho không ít tiền đâu.
Trương Càn dừng bước, lắc đầu, "Tôi chỉ là người bình thường thôi."
"Xì, anh mà còn người bình thường," con chó lẩm bẩm, "Nếu anh kiên quyết không quản mấy chuyện này, tôi vẫn nằm chờ chết trên núi Côn Lôn đấy."
Trương Càn khẽ động đôi mắt, không dừng lại.
Vừa bước vào hành lang tầng 6, một luồng khí lạnh lẽo mang theo mùi thối rữa và tanh tưởi ập đến, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Cửa phòng 606 bị quấn chặt bởi vô số sợi tóc, những dải máu đỏ lan tràn từ sau cánh cửa, như dây leo phủ kín toàn bộ hành lang tầng 6.
Đây là âm vực do âʍ ѵậŧ tạo thành, thường âʍ ѵậŧ từ cấp C trở lên mới có thể tạo ra. Người bình thường vào âm vực phần lớn không sống sót được. Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của Dương Tư và Thiên Sư.
Những sợi máu này là sống, mỗi bước Trương Càn đi, chúng lại tụ tập theo hướng anh di chuyển, phát ra âm thanh nhúc nhích nhớp nháp, rất khiến người ta buồn nôn.
Thực ra Trương Càn không hiểu lắm về thẩm mỹ kinh dị này, chỉ làm người ta ghê tởm thì có tác dụng gì, âʍ ѵậŧ có thể đánh nhau mới là tốt.
Tầng 6 chỉ có một khách trọ là Trần Bán Tiên, Trương Càn bước về phía phòng 606.
Hành lang yên tĩnh đáng sợ, trong không khí chỉ có tiếng thở của Trương Càn.
Anh đang từng bước tiến gần đến 606, giày da của bảo vệ giẫm lên thảm hành lang phát ra tiếng đùng đυ.c.
Đột nhiên anh dừng bước.
"Cộc cộc, cộc cộc —"
Âm thanh trong trẻo của giày cao gót vang vọng trong hành lang, từ xa đến gần, chậm rãi từng bước tiến lại.
Sự bất an và sợ hãi lan tỏa trong hành lang, khiến người ta nghẹt thở.
Bầu không khí này trong âʍ ѵậŧ cấp C được diễn tả cũng khá tốt, điểm này Trương Càn đánh giá cao.
Nhưng, "Cậu có thể đi nhanh hơn một chút không, tôi đang bận cứu người."
Tiếng giày cao gót đột ngột dừng lại.
Trương Càn nhướn mày, "Không đi nữa à?"
Câu nói này dường như chọc giận âʍ ѵậŧ trong bóng tối, tiếng giày cao gót bỗng trở nên gấp gáp, như thể một người phụ nữ điên đang chạy cuồng trong hành lang.