Một tiếng khóc đã kéo Cố Chiêu từ cõi chết trở về nhân gian. Nhân gian tươi đẹp Nhưng nhân gian cũng lắm đắng cay Sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được ... Cố Chiêu cảm thấy điều khổ nhất trên đời, không gì bằng nghèo Vai không thể vác tay không thể xách, nàng chỉ có thể tiếp nhận chức canh phu do tổ tiên truyền lại, dù sao cũng kiếm được miếng cơm. Nào ngờ, từ đó lại mở ra cánh cửa của một thế giới khác.