Chương 7
Có lẽ rất lâu rồi từ sau cái chết của ba,cô đã không còn biết cái cảm giác sợ hãi mất đi một ai đó thế nhưng vụ tai nạn hôm đó đã khiến cảm giác ấy một lần nữa trỗi dậy trong tim cô.Không biết từ khi nào mỗi khi lại gần anh cô không còn vô tư không nghĩ gì như trước kia mà thay vào đó tim cô lại đập nhanh hơn ,tay chân lại có khi không nghe lời mà bủn rủn luống cuống,nhiều khi còn ngồi ngẩn ngơ nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa họ mà cười thỏa mãn.Dường như có gì đó từ sâu thẳm trong cô đang thay đổi mà chính cô cũng không biết rõ nữa và vị trí của anh trong cô cũng đang dần thay đổi.
Lần đầu tiên bước chân vào căn biệt thự - nơi mà anh được sinh ra và lớn lên cô có chút ngạc nhiên vì nó hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô;vốn tưởng nó sẽ là một căn biệt thự to lớn kiểu cách xa hoa theo phong cách con nhà giàu mà cô thường thấy trên tivi thế nhưng sự thật lại khiến cô kinh ngạc không thôi.Lối vào là một con đường mòn nhỏ xung quanh có rất nhiều loại hoa cùng nhau khoe sắc hai bên đường đi là hai hàng cây chuỗi ngọc màu vàng chanh nổi bật giữa khu vườn rộng lớn.Ngôi biệt thự là sự kết hợp hết sức hài hòa và tinh tế giữa phong cách hiện đại và phong cách cổ kính theo lối châu Âu cổ xưa, rất mộc mạc nhưng vẫn tỏa ra nét đẹp thanh cao,nhã nhặn lại rất có sức sống,chỉ cần nhìn cây cối trong khu vườn cũng đủ để hiểu chủ nhân nơi này coi trọng bầu không khí trong lành và yêu cây xanh như thế nào.Kiến trúc trong nhà cũng rất đơn giản không quá cầu kì nhưng lại tao nhã,lịch sự tạo cảm giác ấm cúng và hơn nữa Hoàng phu nhân đối với cô thật sự rất tốt rất gần gũi quan tâm chứ không hề khách sáo hay xa cách khiến Vân có cảm giác bà đã thực sự xem cô là con dâu của Hoàng gia mất rồi.Mặc dù rất vui vì bà yêu quý cô nhưng tận đáy lòng cô lại cảm thấy có lỗi và áy náy với bà vì đã hợp tác cùng Thiên Ân lừa bà.Nhiều khi cô cũng tự hỏi tại sao một nơi tràn đầy sức sống không gian sống thì ấm áp mà lại sản sinh ra cái núi băng ngàn năm như Thiên Ân được. Không thể hiểu nổi anh ta sống kiểu gì nữa.”
Có người từng nói hoàn cảnh tạo nên tính cách của con người ,trước thì cô tin nhưng khi bước vô căn nhà này cô lại nghi ngờ nó bởi lẽ một nơi tràn đầy sức sống ,không gian ấm áp tình người như vậy mà lại có người có thể lạnh tới mức được so sánh với núi băng ngàn năm đang ngồi cặm cụi làm việc trước máy vi tính kia.Nhưng sau một thời gian “làm việc” ,ngày ngày chạy qua chạy lại nơi này chứng kiến cảnh anh nói chuyện đùa giỡn với mẹ cô lại nghĩ phải chăng con người này có hai nhân cách. Khi ở nhà thì hòa nhã vui vẻ , đùa giỡn với mẹ nhiều khi mặt thật sự dày tới mức đi “khảo sát chất lượng cầu đường “cũng không vấn đề gì thế nhưng khi đi làm lúc trước ở công ty thì rất nghiêm chỉnh mặt lạnh như đít bom vậy, ”lạnh”tới mức người bên cạnh phát run.Anh như lột xác vậy tuy nhiên chỉ có một điều là không đổi chính là tính “yêu’ công việc quá độ .
Buổi chiều mệt mỏi lết tấm thân tàn vào căn biệt thự với vẻ mặt mệt mỏi đưa tập văn kiện dày cộp cho Thiên Ân lúc này cô chỉ muốn được làm một giấc thật lâu,thật lâu.
"Em sao vậy, trông em có vẻ mệt mỏi?’ nhìn bộ dạng của Vân bây giờ Thiên Ân thấy xót xa và thấy áy náy vì mấy ngày qua khiến cô vất vả chạy tới chạy lui như vậy,thật vất vả đối với một người con gái như cô.
“Làm ơn đi em cũng là xương là thịt chứ không phải là sắt là đồng như ai kia .Cả tuần chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui không mệt mới là lạ.” Vân thở dài mệt mỏi.
“Xin..xin lỗi em, anh không ngờ lại khiến em mệt mỏi như vậy” câu nói này là từ tận đáy lòng của anh.
“Không cần phải xin lỗi ,biết trách ai được ai bảo em là thư kí của anh,có trách chỉ trách em vì không cẩn thận nên mới khiến anh như bây giờ. Không còn gì nữa em xin phép ra ngoài.” Nói xong Vân quay lưng ra ngoài.
Quá mệt mỏi vừa ra tới phòng khách cô nằm phịch xuống bộ xô pha màu kem mềm mại với hi vọng xua bớt đi cái mệt mỏi mấy ngày qua.Vốn chỉ định nằm một lúc vậy mà khi cô mở mắt ra thì thấy ngoài trời đã tối đen như mực;mới chớp mắt một cái khi tỉnh lại đã là mấy tiếng sau rồi.Dù đã đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần nhưng vì lần nào cũng vội vã tới rồi lại vội vã đi nên đây là lần đầu tiên thật sự được ngắm nhìn nơi này thật kĩ lưỡng.Treo chính giữa phòng là bộ đèn pha lê lộng lẫy màu vàng trắng lấp lánh anh sáng thu hút anh mắt cô ,tường được sơn màu kem rất nhẹ nhàng thanh lich nhưng vẫn ấp áp, các loại bình gốm được đặt ngay ngắn trên kệ cô đoán tất cả đều là đồ cổ lâu đời không ngờ người như anh ta cũng đam mê những thứ này. Đang ngồi dậy đột nhiên cô nghe thấy tiếng Hoàng phu nhân vọng lại từ xa :
“Cháu dậy rồi sao, lúc nãy bác tính đánh thức cháu nhưng Thiên Ân nó bảo cháu đang rất mệt mỏi cho nên cứ để cháu ngủ thêm một lát nên bác không gọi cháu dậy.Mà dạo này cháu có ăn uống đầu đủ không vậy trông cháu gầy lắm!!!”. Nghĩ tới việc mình ngủ quên trên sô pha cô thấy rất ngại thế nhưng khi nghe bác gái nói anh quan tâm ,muốn cho cô ngủ thêm cô lại thấy rất ấm áp.
“Dạo này cháu cũng hơi bận. Mà cháu xin lỗi nhé cháu tính nằm nghỉ một lát thôi ai dè ngủ luôn tới giờ, chắc tại sô pha nhà bác êm quá đó mà.hì hì. Thôi cũng muộn rồi cháu không làm phiền bác nữa cháu xin phép về trước” cô cười cho qua chuyện rồi cấm lấy túi tính ra về.
“Khoan đã đợi bác một chút bác có hầm cho cháu nồi canh gà cháu ăn đi đã đừng phụ tấm lòng bà già này chứ nhìn cháu gầy đi bác xót quá.Tất cả là do cái kẻ cuồng công việc trong kia kìa.”
“Đây cũng là công việc của cháu thôi mà bác bác cứ nói vậy cháu ngại lắm,cháu cũng không đói, cháu xin ph…’”chưa nói hết câu thì cái dạ dày của cô đã phản chủ mà kêu lên, cô theo phản xạ ôm bụng trên mặt có chút ngượng ngùng khiến bà vừa buồn cười vừa thương:
-“Cháu xem thế mà còn kêu không đói!Hay lại khách sáo với bác hả,dù gì cháu cũng là bạn gái của Thiên Ân mà cháu cứ khách sáo vậy bác buồn lắm đó.”
“Nhưng cháu..cháu….”
“ Không có nhưng nhị gì hết cháu mà không ăn hết là bác buồn lắm đó ,cho bác một phút bác bê ra liền”. Vừa nói bà vừa vào bếp loáng cái đã bê ra nồi gà hầm thơm phức thành công trong việc hạ gục cái dạ dày bị bỏ đói thê thảm của cô.Nghĩ tới cái dạ dày đang phản chủ kia cô mặt dày một lần vậy hơn nữa cô cũng không muốn phụ tấm lòng của bà:
-“Hì hì.thế cháu không khách sao đâu ạ,thật lòng cháu cũng đang đói sắp chết rồi nè.” Nhưng số cô không được may mắn thì phải mới ăn được mấy miếng thì tí nữa phun hết canh ra chỉ vì câu nói vọng tới sau lưng mình
“ Mẹ à! Có phải không vậy con mới là con mẹ mới là đứa do mẹ chín tháng mười ngay sinh ra thế mà mẹ nỡ lòng nào phân biệt đối xử với con như vậy?” nghe giọng nói Vân cứ ngờ ngợ giọng thì giống nhau nhưng ngữ điệu thì có vẻ khác nhau hoàn toàn với người mà cô đang nghĩ, có đánh chết cô cô cũng không tin là do cái núi băng ngàn năm kia nói cho nên sau khi bình tĩnh cô tiếp tục ăn và còn không quên hỏi bác gái .
“Bác à,bác còn có cậu con trai nào khác sao,tổng giám đốc còn có anh hay em trai hả bác?”.Câu nói nay khiến bà có chút bất ngờ: “không Thiên Ân nó là con một ,bác chỉ có một đứa con duy nhất là nó thôi. Sao tự nhiên cháu hỏi vậy?”.nghe xong câu nói này thì cô thật sự không thể tiếp tục ăn nổi nữa rồi:
“Bác là nói thật chứ ạ,vậy giọng nói vừa rồi là phát ra từ đâu nghe có vẻ giống mà cũng không giống giọng tổng giám đốc vậy” giọng Vân có chút run run.
“Là anh” Thiên Ân đang tiến lại gần.Lúc này tiếng choang vang lên rất thanh thúy,vâng đó chính là tiếng chạm giữa sàn nhà và chiếc thìa Vân vừa ăn:
“Tôi..tôi không có nghe nhầm hay là tai tôi có vấn đề nhất định là tai có vấn đề rồi”.Nhìn cảnh tượng trước mắt mẹ anh phì cười:
“Con xem con dọa con bé rồi kìa,mà mẹ có phân biệt đối xử gì đâu?”
“Còn không nữa,con mới là con mẹ mà sao mẹ nấu canh gà cho cô ấy mà con lại không có phần?”
“Thôi cho mẹ xin,canh gà của con trong bếp kia kìa lát mẹ bê ra cho.Tới bạn gái mà con cũng kém miếng khó chịu à, con xem “nhờ” con hành hạ mà trông con bé gầy đi trông thấy kìa” bà nửa đùa nửa thật nhắc nhở con trai mình còn không quên nháy mắt với Vân một cái còn cô thì theo phản xạ gật đầu cái rụp.
“ Em còn giám gật đầu ,hồi nãy ai vừa bảo nào là đây là công việc ,nào là chả biết trách ai,nào là lỗi do mình… thế mà giờ đã lật mặt rồi”Thiên Ân liếc cô một cái nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười. Trước ánh mắt gϊếŧ người như không kia thì cô chỉ còn nước tìm người bảo vệ thế cho nên trong chớp mắt cô chạ về phía sau lưng mẹ anh nói :”Em chỉ là thuận theo lẽ phải thôi mẹ anh nói đúng nên em gật đâu thôi,có gì sai đâu, bác gái nhỉ?” có người bảo vệ cô dương dương tự đắc còn giám lè lưỡi chọc tức anh nữa chứ.
“Đúng đúng, mẹ nói có sai đâu sao con bé lắc đầu được” bà vừa cười vừa nói rất muốn xem đoạn kịch hay tiếp theo.
"Đúng nhưng chỉ đúng một phần thôi,mà em nữa đừng có thấy mẹ bảo vệ là dương dương tự đắc. đừng quên bộ dạng này của anh là do ai ban tặng,chân anh mà không bó bột thì em chết chắc” giọng điệu Thiên Ân là đang tức giận nhưng dù nghe thế nào thì trong đó ý cười cũng không hế nhỏ chút nào.
Vân đột nhiên im bặt mặt lại đỏ lên sau đó đính chính lại: “là mẹ anh bảo vệ em,anh phải nói cho rõ chứ”
“ Dù sao cũng là một người thôi có gì đâu mà em phải bắt bẻ”.
“Mà chân anh chưa khỏi hẳn sao thích đi lung tung thế hả,ngồi một chỗ không được à.?’ Cô đánh trống lảng.
“ Em thử ngồi một chỗ cả ngày xem ,phải cho người ta đi lại với chứ,em quản ghê quá đấy” anh ghé sát tai cô nói.một luồng hơi ấm thoáng qua tai khiến cô rung mình nhưng chả hiểu sao tim lại đập nhanh lạ thường:
“ Em chính là không quản anh chỉ là sợ anh bị làm sao thôi”.
‘Chà chà em bắt đầu quan tâm anh từ bao giờ thế, em làm anh mừng quá” câu nói này của anh dường như nói trúng tim đen cô vậy khiến cô nhất thời lung túng không biết nói gì đành quay sang gọi cứu binh tiếc là cô gọi nhầm người mất rồi:
“Bác gái bác nói một câu công bằng đi chứ con chỉ là bất bình nên nói vậy thôi mà”. Hoàng phu nhân nhìn cảnh tượng trước mắt bất giác nở nụ cười giọng đầy châm chọc;
"Thôi hai đứa có muốn hâm nóng tình cảm thì cứ tự nhiên bà già này đi vào bếp không làm phiền” nói xong còn không quên nháy mắt với hai người. thấy mẹ đi vào bếp anh nhất thời nảy sinh ý đồ tinh quái tiến lại gần cô :
“ Nói thật đi tại sao hồi nãy em lại đỏ mặt”
“Anh đừng gắp lửa bỏ tay người nha, em đỏ mặt hồi nào có ai nhìn thấy không hả? hả? hả? anh nói thử xem chuyện gì cũng phải có hai người làm chứng thì mới có ý nghĩa nha!!!”Vân chột dạ vội phản bác dù sao ngoài anh ta ra cũng chả có ai nhìn thấy cô không nhận thì là gì nhau nào.
“Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, đỏ mặt thì nhận đi sao phải chối anh có cười em đâu”.Miệng thì nói không cười nhưng cái kiểu nhịn cười của anh trông thực sự còn khó coi hơn: “anh còn dám nói không cười miệng anh sắp tới mang tai rồi kìa” nói xong cô vội che miệng lại nhưng tiếc là đã không còn kịp nữa rồi.
“ Cái này là em nhận đó nha,trả lời anh đi tại sao lúc nãy lại đỏ mặt?”Thiên Ân mặt dày không tha
-“Thì tại trời nóng thôi,có gì đâu mà anh cứ phải hỏi mãi thế? Vân nói cố che đi sự thiếu bình tĩnh.
“ Em có làm sao không trong nhà luôn bật điều hòa nóng sao được mà nóng”
“ Thì em nóng thôi ,anh có phải là em đâu mà anh biết được.xí.. í.. í!!” lúc này cô đang rất “nóng “ rồi đây anh mà còn giám đùa nữa, đúng là muốn điên luôn mà.
- “Em biết không bộ dạng em bây giờ rất chi là đáng yêu,làm anh không trêu em không được ,anh nói thật đấy” nói tới đây Thiên Ân đã phì cười.
“Đáng yêu cái đầu anh, anh biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không, hai cái từ đó với tôi đã rất rất không hợp rồi. Anh ý có anh mới đáng yêu hiểu chưa” từ ngượng ngùng giờ Vân đã đổi thành hổ cái rồi điều này khiến anh càng có ý nghĩ muốn chọc cô hơn.
“Được,là anh đáng yêu được em khen anh vui quá,cảm ơn vì lời khen của em.”
“Anh làm ơn đi tôi khen anh bao giờ hả, đồ thần kinh…”nếu không phải là bác gái đang ở trong kia thì cô đã gào lên rồi. đột nhiên anh tiến lại gần cô trên mặt là nụ cười vô cùng giảo hoạt “cái này là do em tự làm tự chịu nha,anh đã cảnh cáo em rồi nếu em xưng tôi với anh thì anh sẽ hôn em ,lần này là em sai anh chỉ là vì muốn giữ lời nên mới “trừng phạt” em thôi nha”. 2 mét…1 mét…50cm.. khoảng cách mỗi lúc một gần nhưng cô thì vẫn y như chân mọc rễ vậy không thể nhúc nhích mà mồm thì vẫn chỉ nói được một từ “anh…anh…anh” ngoài ra không hề nói được từ nào hết.khoảng cách giữa hai người bây giờ chí con 20cm tim cô thật sự bị hỏng rồi nó cứ đập liên hồi cô có cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên rồi không khí bây giờ thật sự rất ngộp thở mà.
“ Đây.. đây canh gà của anh đây,mẹ có cho ít tam thất vao đó anh cố mà ăn cho hết đi!”mải bê nồi canh gà nên khi ngoảnh lên thì bà đã bỏ lỡ một cảnh hay hiếm có mà thay vao đó chỉ là sự mất tự nhiên của hai người.Lúc này một người nhàn nhã bê nồi canh từ tay bà thản nhiên ăn còn người kia thì sau khi “nghiên cứu”phòng khách nhà bà thì vội vội vàng vàng cáo lui:
“Bác gái à cháu no rồi ,giờ cũng muộn rồi cháu xin phép về trước ạ’ bây giờ cô hận không thể co giò lên mà bỏ chạy.Hành động này của cô khiến bà có chút khó hiểu:
“Quái lạ lúc nãy còn đói lắm mà sao giờ mới ăn mấy miếng đã kêu no rồi, đúng là khó hiểu, mà sao con bé nó vội vàng thế nhỉ…”