12
Hôm thứ hai khi đến công ty, người phụ trách đột nhiên gọi tôi vào văng phòng.
“Chuyến công tác lần này cô hoàn thành nhiệm vụ cực kì tốt. Đúng lúc công ty đang phát triển nghiệp vụ mới ở Thượng Hải, muốn thuyên chuyển cô sang đó. Nếu phát triển tốt, về sau cô sẽ là nhân viên kỳ cựu ở đó. Tiểu Thẩm, cô cân nhắc đi.”
Đến lúc trở lại bàn làm việc, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Ý nghĩ trong đầu đan xen, rối như tơ vò.
Có thứ gì như đang ngủ đông nhưng lại chẳng tìm thấy vết tích rõ ràng.
Mãi đến teambuilding của công ty, tôi uống say.
Một mình loạng choạng đi đến góc hành lang, gọi cho Chu Xuyên Bách.
Lúc nhạc chờ sắp kết thúc, anh mới bắt máy.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Hôm đó anh vốn định nói gì với tôi?”
“…… Em uống say rồi sao?”
“Không có.”
Tiếng gió gào thét qua tai, như sóng bạc đầu vỗ vào bờ.
Sau vài giây im lặng, cuối cùng Chu Xuyên Bách cũng lên tiếng: “Không có gì. Em nói đúng, anh không thể có lỗi với hai người cùng lúc.”
“Xin lỗi, A Hòa, anh chỉ có thể từ bỏ em.”
Tôi ngồi ôm gối trong góc.
Khi anh nói lời này, móng tay tôi bỗng c ắm vào da thịt.
Trước khi cảm giác đau đớn xuất hiện, như bản năng khi đối mặt với nguy hiểm khiến tôi đột nhiên đứng bật dậy.
Giọng tôi run rẩy: “Nhưng lời tối đó anh chưa nói xong rõ ràng không phải ý này.”
Không có hồi đáp.
Điện thoại vang lên tiếng bíp bíp.
Cuộc gọi đã kết thúc.
Cả người tôi run lên, từng ngón tay run rẩy lướt trên màn hình, khó khăn bấm gọi lại số đó.
“Rất xin lỗi, số điện thoại này là số trống.”
Chưa đến ba phút trôi qua.
Ba phút.
Dãy số này đã bị gạch bỏ.
13
Đêm cuối cùng chúng tôi gặp nhau, chiếc xe suýt chút tông tôi.
Mỗi một khung cảnh hiện lại chầm chậm trong đầu tôi.
Trên mặt người đàn ông kia có vết sẹo ngang mắt.
Biểu cảm như đang cười xòa cho qua nhưng lại có chút mỉa mai lạnh lùng.
Hắn ta nói: “Xin lỗi nha, cảnh sát Chu.”
Hắn ta gọi Chu Xuyên Bách là cảnh sát Chu.
Hắn ta rõ ràng đã nhận ra anh từ đầu.
14
Tôi đứng phắt dậy, cồn chạy trong máu xốn xao, như thủy triều lúc đêm tối.
Nhưng một ý nghĩ đáng sợ như cơn sóng đυ.ng phải đá ngầm xuất hiện.
Tôi xoay người, vịn vào vách tường lạnh băng ở hành lang đi về phía trước.
Những bước đầu có hơi lảo đảo nhưng cô càng đi càng nhanh, như muốn chạy khỏi đây.
Người phụ trách ra khỏi phòng bao riêng.
Đυ.ng phải tôi lao như bay, bất ngờ kêu lên:
“Tiểu Thẩm, cô làm gì vậy?”
Tôi không trả lời.
Tôi nói không nên lời, chỉ biết có một viên đá nóng rực trong lồ ng ngực, lăn qua lộn lại, hút cạn hết máu huyết.
Sao trời rơi xuống, ánh đèn đường bao trùm.
Tôi thở hổn hển chạy đến Cục cảnh sát mà tôi đã đi qua rất nhiều lần, vậy mà đúng lúc gặp Ninh Ngọc.
Bên cạnh cô ta còn có mấy cảnh sát trẻ tuổi mang vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi nhận ra bọn họ, là cấp dưới cầm súng đi theo Chu Xuyên Bách đến vụ bắt cóc trước kia.
Nhìn thấy tôi, Ninh Ngọc cao giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?!”
Tôi không để ý đến cô ta.
Tôi chỉ nhìn cảnh sát dẫn đầu: “Chu Xuyên Bách đâu?”
“Chu Xuyên Bách có liên quan gì đến cô, cô dùng thân phận gì đến hỏi thăm tin tức của anh ấy hả? Thẩm Mộng Hòa, chẳng lẽ cô còn không biết tôi mới là vị hôn thê của anh ấy à? Cô đừng tưởng rằng —— a!!”
Tôi đưa tay tát cô ta một bạt trời giáng.
Âm thanh chát chúa vang lên, Ninh Ngọc còn định nhiều lời, tôi lại đưa tay lên.
Vì thế mọi lời định nói cô ta đều phải ấm ức nuốt vào trong.
Tôi thông qua con ngươi của cô ta thấy gương mặt dữ tợn của mình, vì thế tôi lại quay đi hỏi lại lần nữa: “Chu Xuyên Bách đâu?”
“Nhiệm vụ nằm vùng lúc trước vốn chưa kết thúc, có phải hay không?”
“…… Cô Thẩm.”
Cảnh sát trẻ tuổi nuốt nước bọt, khó khăn trả lời: “Đây là công việc của chúng tôi, cô không có quyền hỏi đến.”
Ninh Ngọc đứng một bên cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ta xông đến nắm vạt áo của cảnh sát, lớn tiếng chất vấn: “Cậu có ý gì? Cái gì mà nhiệm vụ nằm vùng còn chưa kết thúc?”
“Không phải các người nói Chu Xuyên Bách chỉ tạm thời bị điều đến thành phố bên cạnh, giúp tổ chuyên án điều tra vụ gϊếŧ người phanh xác thôi sao? Vì sao lại liên quan đến nhiệm vụ trước kia?”
“Không phải các người nói sẽ không sắp xếp anh ấy tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm nữa hay sao? Các người rõ ràng đã đồng ý với tôi, trước lúc ba mẹ tôi hi sinh, các người đã đồng ý rồi!”
Cô ta khóc nháo om sòm, lời nói sắc bèn, nước mắt dàn dụa.
Mấy viên cảnh sát muốn giữ cô ta lại nhưng bàn tay lại khó xử ngừng giữa không trung.
Tim tôi như bị ai xẻo mất một mảnh, đau thắt không thể thở.
Nghe thấy tiếng khóc lóc cuồng loạn vang bên tai, tôi bóp lấy cổ cô ta.
Mọi âm thanh đều ở lại trong cổ họng không thể phát ra.
Ánh mắt mất đi tiêu cực dán trên mặt cô ta, tôi gằn từng chữ một: “Câm miệng.”
15
Cuối cùng tôi bị cấp trên Chu Xuyên Bách khách sáo mời vào trong cục.
Vẫn là phòng họp không người ấy, có vài cảnh sát nghiêm túc ngồi đối diện tôi.
“Cô Thẩm, bởi vì điều lệ bảo mật, chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ chi tiết cụ thể gì của nhiệm vụ.”
“Chúng ta chỉ có thể hứa với cô, Chu Xuyên Bách là đội trưởng, cũng là chiến hữu của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không từ bỏ bất cứ một chiến hữu, sinh mạng của công dân nào, sẽ dốc hết sức bảo vệ cậu ấy an toàn.”
“……Tôi không muốn nghe những câu lấy lệ đó.”
Ta cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn đã mất một mảng sơn: “Tôi chỉ muốn biết có phải hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm không?”
“Hoặc là nói, buổi tối hôm anh ấy đến tìm tôi và chiếc xe suýt chút tông tôi có phải có liên quan đến nhiệm vụ hiện tại của anh ấy không?”
Cục trưởng già nhìn tôi thở dài: “Cô Thẩm, cô có thể không cần thông minh đến vậy, có thể vờ như không biết, xem Chu Xuyên Bách như vị khách qua đường trong một đời dài đằng đẵng của cô.”
“Tuổi trẻ của cô đầy hứa hẹn, vừa thông minh vừa xinh đẹp, có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn bây giờ nhiều. Nói thật, cho dù lúc này đây Xuyên Bách bình an trở về thì đối với cô mà nói, cậu ấy cũng hoàn toàn không thích hợp nữa.”
Tôi nhếch môi, thể hiện ra độ cong máy móc mà chẳng có ý cười: “Tôi không thích hợp, vậy cô Ninh thì hợp sao?”
Giống như để đối phó tôi vậy, cách vách trong một phòng khác vang lên tiếng Ninh Ngọc khóc đến khàn cả giọng.
Trong tiếng an ủi lờ mờ của những người khác, cục trưởng già cười khổ: “Tiểu Ngọc đứa nhỏ này…… cô Thẩm, tôi thừa nhận, trong việc xử lí chuyện liên quan đến con bé, chúng tôi đúng thật có mất đi chừng mực.”
“Có lẽ vì ba mẹ của nó là chiến hữu cũ đã hi sinh, bất luận là tôi hay Xuyên Bách đều có một chút dung túng cho nó.”
“Nếu xúc phạm đến cô, cô Thẩm, tôi xin nói tiếng xin lỗi trước với cô.”
“Chung Lỗi trước kia tiết lộ chuyện riêng tư của cô, chúng tôi đã tiến hành cách chức, khai trừ cậu ta, ghi vào hồ sơ.”
Ông ấy tạm dừng ở đây một lát rồi mới tiếp tục: “Đối Tiểu Ngọc mà nói, sau khi ba mẹ rời đi, Xuyên Bách là người nhà cuối cùng của nó. Nhưng tôi biết, trong lòng Xuyên Bách, người từ đầu đến cuối cậu ấy muốn kết hôn chỉ có mình cô.”
16
Chu Xuyên Bách và Ninh Ngọc thật sự là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Ba Chu Xuyên Bách mất sớm, mẹ anh chết trong nhiệm vụ càn quét băng đảng.
Năm ấy, anh chỉ mới mười một tuổi.
Ba mẹ Ninh Ngọc là đồng nghiệp của mẹ anh nên Chu Xuyên Bách mới thường tiếp xúc với Ninh Ngọc.
Sau khi anh tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, bước vào Cục cảnh sát, ba Ninh Ngọc biến thành thầy của anh.
Cho đến 5 năm trước, ông ấy và vợ hi sinh trong vụ án chấn động cả nước.
“Chúng tôi không dám nói tin này với Tiểu Ngọc nhưng con bé thông minh, vẫn biết được tường tận.”
Tôi im lặng, chăm chú nhìn cục trưởng già với mái tóc hoa râm.
Trong giọng ông ấy có cái thở dài: “Con bé bệnh rồi, trầm cảm nặng, từng đòi tự sát rất nhiều lần, cuối cùng nhờ vào sự bầu bạn của Xuyên Bách mới vượt qua Tôi nhớ Xuyên Bách nói với tôi, đời này của cậu ấy chưa từng có hi vọng xa vời như sống thọ hay chết tại nhà, cũng không muốn dính líu bất kì ai. Cho nêu Tiểu Ngọc với cậu ấy mà nói, chỉ có thể là người nhà, không có khả năng nào khác.”
“Nhưng thật ra kết hôn là con đường duy nhất để biến hai người không có huyết thống thành người một nhà hợp pháp.”
“Bởi vì bệnh tình của Tiểu Ngọc, cộng thêm thân phận đặc biệt, chúng tôi đúng thật dung túng quá đà.”
“Ba năm trước lúc biết tin Xuyên Bách còn sống, mọi người rất bất ngờ. Khí đó bệnh của Tiểu Ngọc tái phát, chúng tôi không dám để con bé kích động, chỉ có thể thông qua nó tìm đến cô ——”
Dường như cục trưởng già đã rất lâu chưa nói nhiều đến vậy.
Đến cuối, ông ấy chống tay lên bàn, ho khan dữ dội.
Tôi đứng đối diện ông ấy, theo bản năng tìm kiếm khắp nơi, lấy được ly nước đưa qua.
Ông ấy xua tay: “Không cần…… Bệnh cũ thôi. Cô Thẩm, có phải trước nay cô chưa thấy qua bàn làm việc của Xuyên Bách không?”
Ông ấy dẫn theo tôi rời khỏi.
Đi ngang qua nhóm cảnh sát nhỏ đang chờ xuất phát.
Đi ngang qua Ninh Ngọc khóc đến khàn giọng.
Bước vào một văn phòng sạch sẽ đơn sơ.
Cửa sổ lá sách được kéo lên, ánh đèn bừng sáng.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong có một khung ảnh nho nhỏ.
Ảnh chụp là tôi đang mặc váy cưới đuôi cá, mày còn đang chau lại với nét mặt dường như đang giận.
Tôi lập tức nhớ lại.
Đây là đêm trước ngày tôi và Chuy Xuyên Bách đính hôn.
Anh cùng tôi đi thử váy cưới.
Ai ngờ vì chủ tiệm sai sót, đưa chiếc váy tôi ưng ý đến chi nhánh khác cho khách thử, còn tôi chỉ có thể mặc mẫu dự phòng.
Tôi rất không vui, cãi cọ với nhân viên cửa hàng mấy câu.
Chỉnh lại tà váy xong, lúc quay lại đã thấy Chu Xuyên Bách đưa điện thoại lên, nhắm ống kính ngay tôi.
Tâm trạng của tôi không tốt, giọng điệu có hơi lạnh lùng: “Có gì để chụp đâu chứ? Em còn đang bực bội đây này.”
Anh cong môi cười.
Xong khi ấn nút chụp anh mới lại nắm tay tôi:
“Em giận cũng đẹp.”
17
Tôi ôm khung ảnh vào lòng, cả người run rẩy còn nước mắt cứ thế chảy xuống.
Nó như bong bóng xà phòng, từng cái từng cái vỡ tan bên tai.
Cách một màn sương mông lung, tôi nghe thấy giọng của cục trưởng già:
“Bởi vì kẻ địch liên quan đến một vài giao dịch xuyên quốc gia trái pháp luật, thậm chí có cả tiết lộ tình báo. Xuyên Bách xem như là người hiểu mối quan hệ bên trong tham gia vào hành động tuyệt mật này, đến chúng tôi cũng không biết hành tung cụ thể của cậu ấy.”
“Cô Thẩm, nhiệm vụ này so với tưởng tượng của cô còn phức tạp, nguy hiểm hơn.”
“Hôm nay từ khi rời khỏi đây, cô hãy xem như tất cả đã kết thúc, cô chưa bao giờ biết người tên Chu Xuyên Bách này.”
“—— đây là lời cuối cùng cậu ấy muốn nói với cô.”
18
Khi tôi rời khỏi Cục cảnh sát, màn đêm vẫn theo lẽ thường buông xuống.
Mặt tôi không biểu cảm, tay đút vào túi áo khoác, đi nhanh về phía trước.
Ngoại trừ hốc mắt đỏ bừng thì không có lỗ hổng nào.
Nhưng tôi biết.
Chỉ có tôi biết.
Bức ảnh chụp rút ra từ khung ảnh đơn giản, là thứ đang cách làn da, máu thịt một lớp vải áo sơ mi mỏng, đang chôn chặt trong ngực tôi.
Nó và vết sẹo còn chưa khép miệng trên cổ, cùng chiếc nhẫn bạch kim mỏng manh trên ngón áp út của tôi.
Là những vật cuối cùng liên quan đến Chu Xuyên Bách trên người tôi.
Tôi đi dọc theo con phố không người.
Sương dần đọng lại trên phiến lá xanh, ánh đèn đường bị tôi bỏ lại phía sau, đoàn tàu đêm ngẫu nhiên xẹt qua như một cái bóng.
Lúc đi đến gần ngã tư đường, mặt trời đã mọc lên ở phía Đông.
Dòng người đông đúc.
Tôi ngơ ngác nhìn băng ghế dài trống không ở đằng xa xa.
Giống như có người ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn tôi.
Anh nói: “Thật muốn uống rượu xong rồi đến tìm em, nói không chừng nhờ men say sẽ danh chính ngôn thuận hơn.”