Dịch Chân căn bản không thể nhìn thấy anh khóc, cô ôm lấy Dịch Dục, giống như khi còn bé ôm lấy đứa bé đói đến khóc khàn giọng kia.
Luống cuống nhưng lại không dám buông tay.
[Tôi phải làm gì đây?]
Cô ấy nghĩ vậy. Làm thế nào để chữa bệnh cho em trai bị ảo giác?
Cô học xong trung học đã ra ngoài làm thuê, sống hai mươi hai năm phần lớn thời gian đều lo lắng làm thế nào để kiếm tiền, làm thế nào để nuôi sống bản thân và em trai.
Đối mặt với căn bệnh bất ngờ này, cô không có biết phải làm cách nào cả.
Cánh tay mạnh mẽ của Dịch Dục vòng lấy người cô, thân thể tràn đầy sức sống của thiếu niên ấm áp khiến cảm giác lạnh lẽo trên người Dịch Chân rất nhanh đã biến mất.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không buông tay em trai mình ra. Nếu thật sự trị không được, cô có thể nuôi Dịch Dục cả đời.
Dịch Dục ngửi thấy mùi thân thể ấm áp trên người tỷ tỷ, nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: "Không có không để ý tới ngươi, chính là có chút lạnh. Em có cảm thấy khó chịu gì không?”
Cuối cùng Dịch Dục chỉ cách quần áo sờ sờ đầṳ ѵú đang sưng lên. Dịch Chân còn đang lo lắng quan sát sắc mặt của hắn, Dịch Dục hào phóng cho nàng xem, nói: "Có thể chống đỡ đến tối, chị trở về lại cho em bú đi. "
Câu nói đó đã thành công khiến Dịch Chân đỏ mặt tiếp tục ăn cơm.
Sau khi tỷ tỷ đi làm, Dịch Dục ở trong hộp tiền cầm hai mươi đồng đi ra ngoài.
Cách tiểu khu không xa có một hiệu thuốc, Dịch Dục đi thẳng đến quầy chào hỏi, "Xin chào, có thuốc mỡ phòng ngừa để lại sẹo không? "
Một người phụ nữ 40 tuổi đang đưa lưng về phía quầy thu ngân đang gọi hàng, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Vết thương ở đâu?"
Dịch Dục trầm mặc, thẳng đến khi người nọ chờ không đợi được đáp án liền quay đầu lại nhìn khó hiểu thì hắn mới mở miệng: "Ngực. "
Nữ nhân "xuy" một tiếng nở nụ cười, cho rằng hắn bị thương trước ngực mình nên ngượng ngùng nói, nàng nhìn thêm hai lần khuôn mặt tuấn dật thiếu niên, cầm ống thuốc mỡ đưa cho hắn, "Một ngày hai lần, bôi xong vết sẹo còn chưa hết liền lại mua một ống, hai mươi tám tệ. "
Dịch Dục cẩn thận nhìn kỹ tác dụng của thuốc liền trả tiền.
Lúc về nhà đã tám giờ rưỡi, hắn cầm hai tờ giấy thi ra viết, một giờ sau, nhiệm vụ của mình đã định hoàn thành thì liền đến thời gian khen thưởng.
Hắn nhẹ nhàng mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái áo ngực của Dịch Chân.
Dịch Chân đối với đệ đệ rất hào phóng, chính mình lại tiết kiệm đến cực hạn, áo ngực mặc lâu, bên cạnh đã có chút lông, nhưng giặt rất sạch sẽ, vải mềm màu trắng làm cho Dịch Dục nghĩ đến buổi sáng mới sờ qua hương thơm mềm mại trên ngực cô.
Yết hầu hắn cuộn lên xuống, trong miệng phảng phất còn có xúc cảm khi được ngậm núʍ ѵú của tỷ tỷ mυ"ŧ mυ"ŧ, hắn thở dài thật sâu, vùi mặt vào trong áo ngực.
Buổi trưa thay ca để ăn cơm thì cô gái có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Dịch Chân nhanh chóng ăn xong, ngồi ở góc phòng nghỉ dùng điện thoại di động để tìm kiếm mọi thông tin về ảo giác, trí nhớ xuất hiện lệch lạc, v.v. nguyên nhân và cách giải quyết.
Trên trang web đủ loại câu trả lời đa dạng, Dịch Chân nhìn kỹ từng cái một, phần lớn vẫn nói có thể là do áp lực quá lớn hoặc là bị ngoại lực chấn thương tạo thành tâm thần thất thường.
Ngoại lực chấn thương không có khả năng, hẳn là bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất đè nén mình, có ủy khuất gì cũng không muốn nói, lần này chịu chủ động mở miệng với nàng, chắc là thật sự chịu không nổi.
Nghĩ tới đây, Dịch Chân càng cảm thấy nóng lòng.
Những câu trả lời đó về hậu quả của sự thất thường tâm thần lâu dài từ nhẹ đến nặng cũng chiếm cả trang, Dịch Chân càng nhìn càng kinh hãi, cô nghĩ xuống tìm có giải pháp gì không, kết quả phát hiện hoặc là mau chóng đi khám chữa bệnh, hoặc là chỉ cần nhìn một chút. Tất cả đều không đáng tin cậy.
Nàng tìm nửa ngày, có chút mệt mỏi tắt điện thoại, nghĩ cũng không có khả năng lại phải tiếp tục... cho con bú.
Nhớ lại những trải nghiệm thân mật quá mức kia, trên mặt Dịch Chân nóng lên, cô nhất định phải tìm cơ hội đưa Dịch Dục đến bệnh viện chẩn đoán một chút, mỗi ngày đều dựa vào việc ăn sữa của cô để giảm bớt... cũng không phải là biện pháp.