Vương Tiểu Thiên bị bốn cô gái vây lại, trông dáng vẻ chắc là ở chung phòng ký túc, Vương Tiểu Thiên đều thấy quen mắt, là người trong lớp một khoa thiết kế phần mềm, chỉ tội cậu không biết tên.
Trong đó có một cô gái rất xinh xắn, bị ba đứa bạn cùng phòng đẩy ra, mặt ngượng ngùng và bứt rứt, Vương Tiểu Thiên biết vụ vây người này chắc là có liên quan đến cô.
Chắc là thích Tiêu Ngọc Hoành rồi. Vương Tiểu Thiên bực mình nghĩ, mấy hôm nay có không ít cô gái lén chạy đến nhìn cậu như xem động vật mới phát hiện, đa phần là tò mò, một số chẳng hiểu sao còn phấn khích, còn có một số ít là không thân thiện.
“Em cũng đừng căng thẳng quá, chắc là hủ nữ thôi.” Tiêu Ngọc Hoành hôm qua có nói chuyện này với cậu, hai người cùng đứng trước gương trong nhà tắm đánh răng.
Vương Tiểu Thiên từng nghe đến hủ nữ, hình như là kiểu con gái thích hai thằng con trai yêu nhau, nghe nói là một nhóm người mới xuất hiện trong mười mấy năm nay, lớn mạnh đến mức một số phim truyền hình còn hùa theo các cô mà bắn hint mù mịt, Vương Tiểu Thiên tỏ ra không hiểu cho lắm.
“Thì giống như con trai bọn mình cũng thích hai cô gái khanh khanh ta ta với nhau ấy.” Tiêu Ngọc Hoành không để ý mấy, thuận miệng nói: “Anh cũng xem mấy bộ phim bách hợp đấy.”
“…” Vương Tiểu Thiên cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.
Thế là Tiêu Ngọc Hoành lúng túng: “Nghe danh nên xem thôi, anh yêu em mà.”
“Cút.”
Tuy biết đến sự tồn tại của kiểu con gái có sở thích như vậy, Vương Tiểu Thiên cũng không biết mấy người trước mặt có phải hay không, có điều nhìn thái độ của các cô với mình thì vẫn có thể coi là thân thiện.
Vương Tiểu Thiên thấy các cô chặn mình lại rồi không nói gì nữa, thế là mất kiên nhẫn, nhàn nhạt lên tiếng: “Không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Cậu còn phải đi lấy đồ chuyển phát nhanh.
Thấy cậu muốn đi, cô gái xinh xắn nhất kia bị bạn thân đẩy ra, lấy dũng khí gọi Vương Tiểu Thiên, “Thì… tôi nghe nói cậu ở chung với lớp trưởng lớp ba rồi… là thật sao?”
Vương Tiểu Thiên gật đầu, chuyện này cả trường đều biết rồi, cô gái kia mím môi rồi ấp úng hỏi tiếp: “Vậy chuyện các cậu…. qua lại với nhau cũng là… thật?”
“…” Vương Tiểu Thiên biết ngay là đến hỏi cái này, tuy không có gì phải ngại, nhưng bị bốn cô gái vây lấy dồn mắt vào, áp lực vẫn khá là căng, Vương Tiểu Thiên bèn trầm mặt nói: “Có gì thì cứ nói thẳng đi, nếu cậu thích Tiêu Ngọc Hoành thì không cần đứng đây thăm dò tôi, tự đi mà nói với cậu ta.”
Vương Tiểu Thiên nói xong liền định đi, cậu không muốn làʍ t̠ìиɦ địch với con gái, càng không muốn lấy thân phận bạn trai Tiêu Ngọc Hoành mà cảnh cáo cô nàng từ bỏ, low chết được.
“Người tôi thích không phải Tiêu Ngọc Hoành!” Phía sau đột nhiên vọng đến tiếng hét hơi kích động của cô gái kia, Vương Tiểu Thiên sững ra, sau đó quay đầu lại, chỉ thấy cô gái thanh tú đáng yêu kia đỏ hoe mắt nhìn cậu, thừa thế tỏ tình: “Người tôi thích là cậu!”
Giọng cô gái hơi lớn, lại thêm Vương Tiểu Thiên vốn bắt mắt, thế nên các sinh viên gần đó hầu như đều nhìn sang.
Vương Tiểu Thiên ngơ ngác, rất ngạc nhiên, cậu nhìn cô gái đang cố gắng bày tỏ tình cảm với mình, khuôn mặt trắng ngần không khỏi bị ráng hồng bao phủ.
Không ngờ… là thích mình… Vương Tiểu Thiên hơi bối rối, nhưng vẫn khá là bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cậu được con gái tỏ tình, lòng không nổi sóng là điều không thể.
Có lẽ nhìn ra Vương Tiểu Thiên không có kinh nghiệm về mặt này, mặt còn đỏ lên, cô gái kia tuy rất xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục vực dậy dũng khí mà lên tiếng trước mặt mọi người, quyết định thừa thắng xông lên: “Tôi thực lòng thích cậu! Cảm thấy cậu chăm chỉ học hành như vậy rất ngầu! Hơn nữa còn rất đứng đắn! Không hút thuốc không uống rượu không trốn học! Cũng không bao giờ ép bản thân phải hùa theo người khác! Tôi cảm thấy cậu như vậy rất ngầu!”
Không thể không nói màn tỏ tình này của cô gái rất quyết liệt, không chỉ có đương sự Vương Tiểu Thiên đần người ra, đến người qua đường cũng xúc động, thế là có cậu con trai lắm chuyện bắt đầu hò to “Yêu nhau đi”.
Vương Tiểu Thiên bị tiếng la này đánh thức, cậu bình thản nhìn người đang hò la kia một cái, sau đó lại nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Cảm ơn cậu có thể thích tôi.” Vương Tiểu Thiên nói, hơi cảm khái, cậu vốn tưởng mình cả đời này sẽ chẳng thể nghe được lời bày tỏ của một cô gái nào, thậm chí còn từng nghĩ mình có lẽ sẽ phải đi lên con đường xem mặt, nhưng… tất cả đều đã khác trước rồi.
“Nhưng tôi đã thích người khác rồi.” Vương Tiểu Thiên chầm chậm nói, nghĩ đến chàng trai cao lớn khôi ngô rạng rỡ kia, đáy mắt không khỏi đong đầy tình cảm: “Chính là Tiêu Ngọc Hoành, thế nên rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cậu.”
Vương Tiểu Thiên nói không lớn, chỉ đủ để bốn cô gái nghe thấy, giữ thể diện cho cô gái lấy hết dũng khí để tỏ tình với mình, sau đó khẽ gật một cái tỏ ý rồi xoay người đi khỏi, nào ngờ vừa quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Ngọc Hoành đang đứng cách đó không xa.
Tiêu Ngọc Hoành ôm ba hộp đồ chuyển phát nhanh trên tay, nhìn cậu bằng ánh mắt hơi phức tạp, bên trong đầy bất an.
Vương Tiểu Thiên sững ra, sau đó bước nhanh đến bên cạnh hắn.
“Cậu đến lúc nào thế?” Vương Tiểu Thiên hỏi, cầm lấy một hộp đồ trong tay hắn.
“…Một lúc rồi.” Tiêu Ngọc Hoành nhìn nhìn cậu, rồi quay đầu nhìn cô gái kia, do dự rõ ràng.
Vương Tiểu Thiên thấy hắn muốn nói lại thôi, lòng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, cậu cũng chẳng có ý trêu đùa gì hắn nên nói thẳng luôn: “Tôi từ chối rồi.”
Tiêu Ngọc Hoành thở phào, nhưng không vì thế mà nhẹ nhõm hơn, Vương Tiểu Thiên nghi hoặc nhìn hắn: “Lại sao nữa?”
“Anh đang nghĩ…” Tiêu Ngọc Hoành ôm hai hộp chuyển phát nhanh, sóng vai bước đi bên Vương Tiểu Thiên, đầu mày cau lại: “Em có cảm thấy hối hận không…”
Vương Tiểu Thiên hiểu ra, sau đó nhàn nhạt hỏi vặn hắn: “Cậu hối hận vì qua lại với tôi à?”
“Đương nhiên là không!” Tiêu Ngọc Hoành lập tức nói.
“Cậu không hối hận, tôi sẽ không hối hận.” Vương Tiểu Thiên bình thản đáp, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Nếu cậu hối hận, tôi sẽ hối hận… tôi sẽ hối hận vì đã nhìn nhầm cậu.”
Tiêu Ngọc Hoành nhìn người bên cạnh, thái độ đối phương bình thản và kiên định, thế nên hắn yên tâm, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười.
Hai người tiếp tục đi về nhà trọ, tâm trạng Tiêu Ngọc Hoành đã nhẹ nhõm hẳn, thế là tự nguyện bày tỏ tiếng lòng: “Thực ra ban nãy anh sợ chết được, không phải anh không tin tưởng em, anh chỉ… bất an thôi, em bị anh bẻ cong mà, trước nay lại chưa từng hẹn hò với con gái, anh chỉ sợ em tự nhiên lại muốn làm một người con trai bình thường.”
“Tôi bây giờ cũng rất bình thường mà.” Vương Tiểu Thiên liếc hắn một cái: “Còn cậu ấy, đã xem loại phim ấy lại còn thân với con gái, tôi còn muốn khóa cậu vào luôn kia.”
Tiêu Ngọc Hoành sững ra, sau đó cười đầy thâm ý: “Khóa anh lại à… cho em khóa”
Nói xong liền đi vào cửa hàng tiện lợi ven đường mua một cái khóa ra.
“Cái này á?” Vương Tiểu Thiên cười phì, tiện tay vứt luôn cái khóa đó đi: “Anh đây muốn khóa cổ tay chú, cần cái loại khóa mười mấy tệ này chắc?”
Tiêu Ngọc Hoành cũng cười: “Anh nói phải lắm.”
Sau đó liếc liếc cậu, cười hì hì dùng người mình va khẽ Vương Tiểu Thiên một cái: “Dáng vẻ em tự tin ngầu lắm.”
Vương Tiểu Thiên “hừ hừ” một tiếng, rất hưởng thụ màn vỗ mông ngựa của hắn.
Tuy ban đầu Tiêu Ngọc Hoành rất hoảng hốt trước màn tỏ tình của cô gái, nhưng giờ lại an tâm vô cùng, biết Vương Tiểu Thiên không hề dao động vì được cô gái ấy tỏ tình, lòng hắn ngọt ngào như mật, cảm thấy quả nhiên mình mới là tình yêu đích thực của Vương Tiểu Thiên, thế là lúc nấu cơm tối còn rưới thêm một hình trái tim bằng nước tương lên món trứng cuộn cơm.
Vương Tiểu Thiên lấy lọ hương đuổi muỗi cắm điện mua trên mạng ra cắm, tuy giờ mới quá tháng tư nhưng muỗi đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Còn hai cái hộp đồ Tiêu Ngọc Hoành mua thì cậu không bóc ra, đằng nào thì cũng mới ở chung chưa lâu, bóc đồ của đối phương không tốt lắm, chờ thành vợ chồng già rồi nói tiếp.
“Cái này cửa hàng tiện lợi tầng dưới cũng có mà, cần gì phải lên mạng mua?” Tiêu Ngọc Hoành bưng món trứng cuộn cơm nóng hôi hổi lên.
“Trên mạng rẻ hơn, một trăm miếng hương muỗi mới có 19,9 tệ, còn tặng kèm máy nữa.” Vương Tiểu Thiên nói, thấy hình trái tim màu đỏ trên cơm, khóe miệng cong lên.
Tiêu Ngọc Hoành kinh ngạc: “Rẻ thế á? Có dùng được không?”
“Đừng có khinh đồ rẻ được không?” Vương Tiểu Thiên vui vẻ ăn trứng cuộn cơm, ngửi mùi trứng thơm lừng mà tít cả mắt lại, chờ nuốt xuống rồi mới nói tiếp: “Nhà tôi toàn dùng loại này thôi.”
Thế là Tiêu Ngọc Hoành cũng thuận theo cậu, lỡ tối mà không đuổi được muỗi, cùng lắm thì hắn đập muỗi cho Vương Tiểu Thiên.
Tiêu Ngọc Hoành không ăn cơm ngay mà ngồi đối diện Vương Tiểu Thiên bóc chuyển phát nhanh, Vương Tiểu Thiên nhìn một cái, một hộp là chocolate, Vương Tiểu Thiên nhận ra, chính là loại chocolate nhân rượu cậu từng ăn, cái còn lại là một túi xà phòng chuyên để tắm bồn.
“Ăn cơm xong đi tắm đi!” Tiêu Ngọc Hoành tíu tít, cái phòng tắm nhỏ của hai người vốn không có bồn tắm, Tiêu Ngọc Hoành bèn tự làm một cái bồn tắm gỗ đỏ cao cấp, khiến Vương Tiểu Thiên cảm thán hắn không hổ là cháu của thợ mộc, năng lực làm mấy cái này vẫn lợi hại lắm.
Vương Tiểu Thiên nhướn mày, nhìn Tiêu Ngọc Hoành mắt sáng như đèn pha, cậu rất rõ hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần đầu tiên của hai người rồi, cơ thể Vương Tiểu Thiên đã bình thường trở lại từ lâu, Tiêu Ngọc Hoành cũng không nhịn nổi nữa.
Nhớ lại cảm giác đêm hôm ấy, Vương Tiểu Thiên không dễ chịu gì, chỉ có tâm lý là hài lòng, dẫn đến Tiêu Ngọc Hoành cũng khó chịu, lại tra một đống tài liệu xong, thề lần thứ hai tuyệt đối sẽ khiến Vương Tiểu Thiên sướиɠ rụng rời.
Kỳ lạ là, Vương Tiểu Thiên không chỉ không bài xích sự hăng hái của Tiêu Ngọc Hoành, trái lại còn mong ngóng muốn thử.
Nói sao nhỉ… có phần mong nhớ sự tiếp xúc gần gũi với hắn?
Thế nên Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, giả vờ bình thản mà đồng ý: “Được thôi.”
Tiêu Ngọc Hoành lập tức nhớn nhác lên.
Ăn xong cơm với tốc độ nhanh nhất, hai người chẳng buồn dọn bàn mà vào phòng tắm luôn, Tiêu Ngọc Hoành còn mang theo cả chocolate, đằng nào thì mặt ngoài cũng có giấy kẹo gói rồi, thế nên lần này Vương Tiểu Thiên siêu sướиɠ, cả người ngâm trong nước nóng hầm hập, tứ chi gác trên thành bồn tắm, vừa ăn chocolate nhân rượu ngon lành, vừa được Tiêu Ngọc Hoành cẩn thận hầu hạ, thỉnh thoảng không nhịn được mà ứ ứ á á mấy tiếng, chẳng mấy chốc đã làm bẩn cả nước.
Sáu rưỡi vào phòng tắm, gần mười giờ mới ra ngoài, hai người toàn thân đều bị nước nóng ngâm đến đỏ hồng, gan bàn chân và lòng bàn tay Vương Tiểu Thiên đều bị ngâm đến nhăn nheo.
Tiêu Ngọc Hoành vẫn còn sức lực mà bôi kem dưỡng và tinh dầu xoa bóp cho Vương Tiểu Thiên.
“Thích chứ?” Tiêu Ngọc Hoành ngồi đó đắc ý.
Vương Tiểu Thiên không ừ hử gì.
“Mai lại nữa nhé?” Tiêu Ngọc Hoành quan sát sắc mặt Vương Tiểu Thiên, vẫn còn thòm thèm.
Vương Tiểu Thiên đang nằm ườn ra hé mắt lườm hắn một cái, lại bình thản nhắm lại: “Ngày kia đi.”
Tiêu Ngọc Hoành sướиɠ không chịu được.
Thời gian bận nhất đợt khai giảng đã qua, nhà trọ cũng loanh quanh xong xuôi, cuối tuần thứ hai kể từ khi sống chung, hai người cuối cùng cũng có thể yên lòng nghỉ ngơi trong nhà trọ.
Trong phòng không có tivi, dạo gần đây rất nhiều thanh niên chỉ cần cái laptop là được rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn ôm cái máy tính cho người hành tinh X của hắn lên giường xem phim với Vương Tiểu Thiên, xem được một bộ xong thì chán, Tiêu Ngọc Hoành ngứa ngáy muốn chơi game.
Nhắc lại nhớ hai người đã rất lâu không chơi “Thất giới” rồi, bận cái là chẳng thấy nhớ nữa, giờ rảnh rồi bèn muốn lên chơi một tí, Tiêu Ngọc Hoành bèn click vào hình game, Vương Tiểu Thiên nhìn thấy cũng chỉ nhướn mày, sau đó im lặng nằm bên cạnh nhìn hắn chơi.
“Em cũng chơi đi.” Tiêu Ngọc Hoành thử mời mọc cậu, hắn biết Vương Tiểu Thiên có lén chơi mấy lần, nhưng người này dường như vẫn rất ngại không muốn để lộ chuyện mình chính là “Hàn Tuyết Thiên” với hắn.
Rõ ràng đã lộ từ đời nào rồi, Tiêu Ngọc Hoành chẳng biết cậu cứ loanh quanh mãi thế làm gì.
“…Nói sau đi.” Mặt Vương Tiểu Thiên lộ vẻ khác lạ, vừa đăng nhập tài khoản “Hàn Tuyết Thiên” cái, tất cả những chuyện hoang đường cậu từng làm đều xộc vào mặt, Vương Tiểu Thiên muốn quên cũng không quên được.
Mất mặt chết được.
Tiêu Ngọc Hoành không gò ép cậu nữa, lên game rồi liền bắt đầu chơi thật hoành tráng trước sự chú mục của Vương Tiểu Thiên, hi vọng có thể dụ dỗ Vương Tiểu Thiên chơi, nhưng Vương Tiểu Thiên mặt chẳng đổi sắc, lặng lẽ bất động, khi Tiêu Ngọc Hoành đang nghĩ xem có gì hay có thể dụ được Vương Tiểu Thiên, một nữ tiên sư áo trắng bay bay liền mọc ra.
“Sinh tử! Anh cuối cùng cũng lên rồi!” Mã Kỳ Kỳ đã lâu không liên lạc với Tiêu Ngọc Hoành, kích động rất rõ: “Hôm nay có nói gì thì tôi cũng phải kết tình duyên với anh!”
Tiêu Ngọc Hoành thót tim, lập tức nhìn sang Vương Tiểu Thiên bên cạnh, kết quả người kia đã không còn ở đó, Vương Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, Vương Tiểu Thiên đang ngồi lôi máy tính của mình ra.
“…” Tiêu Ngọc Hoành câm nín, sau đó lặng lẽ đổi biệt danh của Mã Kỳ Kỳ:
Mã trợ công.